Quả nhiên, chẳng mấy chốc Quý Hạo đã chìm vào giấc ngủ, ngủ rất sâu, nhưng hắn vẫn nắm chặt tay Nguyễn Minh Trì, cậu phải mất rất lâu mới rút tay ra.
Cậu gấp rút xoay người ngồi dậy, vô tình nhìn thoáng qua thấy vầng thâm xanh đen đậm dưới mắt Quý Hạo.
Sức khỏe của Quý Hạo vô cùng kém luôn ngủ rất lâu nên rất ít khi mắt bị thâm quầng, trong ký ức của cậu, ngoại trừ cha mẹ Quý Hạo xảy ra chuyện, tuy hắn vẫn ngồi trên xe lăn nhưng vẫn luôn duy trì khí chất của mình, đôi mắt hắn sáng ngời có thần, dùng khí chất kiêu căng chống đỡ thể xác yếu ớt của hắn như “chiến sĩ” không bao giờ gục ngã.
Thật ra cậu cũng biết Quý Hạo nhất định phải làm cho mình trở nên “mạnh mẽ” lên, nhà họ Quý quá giàu có, nhưng lại là cô nhi duy nhất ngồi trên núi vàng, không biết có bao nhiêu người chờ hắn chết, bao gồm cả cậu đều như sói rình hổ muốn cướp tài sản của hắn.
Cho nên sắc bén hung dữ, đều là giả vờ.
Ít nhất thật lâu trước đây cậu cũng từng thấy dáng vẻ vui vẻ tỏa nắng của hắn.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mới biến thành như vậy?
Nguyễn Minh Trì không biết.
Song làm người bị hại, cậu không muốn tỏa ra đồng cảm với hắn.
Nguyễn Minh Trì rút kim tiêm trên tay ra rồi thay quần áo ra ngoài, lần này cậu bắt taxi, trên đường bắt đầu liên hệ với các cổ đông, nói: “Chúng tôi có sắp xếp khác với cổ phần của nhà họ Quý ở WB, tôi cần gặp các anh một lần, tôi sẽ liên hệ với luật sư và tổng giám đốc, anh nói cho tôi biết địa điểm càng sớm càng tốt, sự kiên nhẫn của cậu Quý đó giờ không nhiều lắm.
”
Nhanh chóng liên lạc với những người có liên quan, cầm một chiếc lông gà làm mũi tên chỉ đường, tính cách quái gở của Quý Hạo và thân phận người gần gũi với hắn đã giúp cho kế hoạch của cậu tiến triển thuận lợi.
Mười hai giờ tối hôm đó, khi Nguyễn Minh Trì lê đôi chân mệt mỏi trở lại bệnh viện, quả nhiên Quý Hạo vẫn còn đang ngủ.
Cậu rón rén thay quần áo, vờ như không có gì thay đổi, nằm bên cạnh Quý Hạo, sau đó nhớ tới những chuyện mình đã hoàn thành hôm nay, nhất thời thấy mặt Quý Hạo cũng không còn đáng ghét nữa.
Cậu nghiêng người, cúi đầu, nhẹ nhàng tựa trán lên vai Quý Hạo, mệt mỏi nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ, cậu cảm giác được người đàn ông bên cạnh mình cử động cơ thể, vì thế cậu lầu bầu một tiếng, điều chỉnh tư thế ngủ cho thoải mái hơn rồi vòng tay qua eo người đàn ông, mọi thứ đều rất tự nhiên, cũng rất thoải mái, hệt như bọn họ đã trải qua vô số lần những đêm như vậy, cậu hoàn toàn buông bỏ suy nghĩ và cảnh giác, dựa dẫm ngủ ở bên cạnh hắn, thả mình chìm vào giấc mơ càng đen càng ngọt.
Mà Quý Hạo “ngủ” bên cạnh không mở mắt, chỉ quen thuộc mà quay đầu lại, hôn nhẹ lên mái tóc của Nguyễn Minh Trì, khóe miệng nhếch lên tiếp tục “ngủ say”.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba đều như vậy, Nguyễn Minh Trì nhân lúc Quý Hạo ngủ bèn đi ra ngoài, trở về còn có thể ngủ một giấc với hắn, chuyện nhượng cổ phần cũng tiến hành đâu vào đấy.
Chỉ là gần đến ngày xuất viện, tinh thần Quý Hạo đã trở nên tốt hơn, thời gian ngủ cũng liên tục rút ngắn, đến ngày cuối cùng khi Nguyễn Minh Trì vội về vừa mới lên giường thì Quý Hạo đã tỉnh, tình xong thì tra tấn cậu khiến đầu óc như lên mây, thậm chí không cách nào nhớ nổi những việc mình đã làm trong hai ngày qua có đúng hay không.
Thật ra cho dù có sai lầm thì có thể làm sao, Quý Hạo luôn chọn “làm như không thấy” đây là mồi câu của hắn, hắn vui vẻ bị con cá đuổi bắt, sau đó một hơi nuốt chửng.
Song làm người đứng ngoài quan sát toàn bộ diễn biến, đến ngày thứ tư, Quý Hạo đã không còn cho Nguyễn Minh Trì cơ hội nữa, cùng cậu làm thủ tục xuất viện rồi trở lại khách sạn, ban ngày luôn tỉnh táo, ban đêm nhất định phải giữ Nguyễn Minh Trì bên cạnh mình.
Nguyễn Minh Trì nóng lòng không thôi, bận rộn nhiều ngày như vậy còn thiếu một bước cuối cùng là ký hợp đồng, kết quả các cổ đông khác đã ký hợp đồng, nhưng cậu vẫn không có thời gian ký.
Cho đến ngày thứ ba trở lại khách sạn, khi các cổ đông gọi điện thoại tới lần nữa, Nguyễn Minh Trì không kiềm chế được, ngoan ngoãn ở bên cạnh Quý Hạo, hết lòng chăm sóc hắn đến khi cảm thấy đã đủ lửa thì nói: “Cậu chủ, hôm nay em đã khỏe rồi, định rời đi một lát.
”
Khuôn mặt vốn đang cười của Quý Hạo thoáng chốc lạnh như băng, yên lặng nhìn Nguyễn Minh Trì, cậu đè lại trái tim đang đập loạn xạ, giọng điệu bình tĩnh: “Lần này ngoại trừ thị sát sản nghiệp, chủ yếu là làm từ thiện tích phúc cho cậu, nhưng vì em mà nấn ná mãi, dù gì đã mười ngày trôi qua vẫn không có tiến triển làm em cứ thấy băn khoăn.
”
Nói đoạn, cậu chờ mong nhìn Quý Hạo, vì ngồi ở bên cạnh hắn, một đôi tay vô thức đặt ở trên đùi hắn xoa rồi ấn.
Quý Hạo ngửa người dựa vào sô pha, nhắm mắt hưởng thụ một hồi, cho đến khi lại cảm nhận được tâm trạng nóng nảy của Nguyễn Minh Trì, lúc này mới mở mắt ra bình thản nói: “Được, có thể.
”
Ánh mắt Nguyễn Minh Trì sáng lên, cười bảo: “Vậy em đi chuẩn bị đây.
”
“Tôi đi với em.
” Ai ngờ câu tiếp theo Quý Hạo lại nói như vậy, tất cả động tác của Nguyễn Minh Trì lập tức dừng lại, lông mày khẽ cau lại đang định tìm cái cớ để thoát khỏi Quý Hạo, cuối cùng hắn lại kết luận: “Em không thể đi bất cứ đâu mà không có tôi, tôi đã nói rồi, chẳng lẽ em muốn rời xa tôi?”
Lời ẩn chứa ý đe dọa khiến Nguyễn Minh Trì hiểu rõ, chỉ cần mình dám gật đầu, tương lai có lẽ sống mãi trong căn biệt thự đó, cho nên cậu cố hết sức điều chỉnh biểu cảm, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Đương nhiên là cùng nhau, rời khỏi cậu chủ, em là cái thá gì? Em cái gì cũng không làm được, không phải sao?”
Quý Hạo hài lòng gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cậu: “Ôm tôi lên xe lăn.
”
Lộ trình từ khách sạn đến nhà máy “WB”, không biết Nguyễn Minh Trì đã đi bao nhiêu lần, nhưng hôm nay cậu vô cùng mất tập trung.
Vì xảy ra tai nạn xe cộ, Quý Hạo không cho cậu lái xe nữa, hai người ngồi ở ghế sau, nhất thời không nói gì, Nguyễn Minh Trì mới có thời gian sắp xếp lại suy nghĩ của mình, cuối cùng xác nhận ngoại trừ việc mình gặp cổ đông mấy ngày trước, khi bàn chuyện và