Quý Hạo không để ý đến sản nghiệp như vậy, nhưng hắn không thể tự vả mặt, chỉ là lúc bị Nguyễn Minh Trì trừng mắt có hơi muốn cười.
Thuộc tính “cá chép” của cậu, sờ đâu giàu đó, có lẽ phải dẫn cậu đi một vòng những nơi đầu tư lỗ vốn của mình, quay đầu lại tài sản đã tăng vọt gấp mấy lần rồi nhỉ?
Còn muốn mưu đoạt tài sản gì đó, không bằng ngoan ngoãn gả cho mình, chẳng phải tiền đều là của cậu hết sao?
Đương nhiên Quý Hạo gấp rút kết hôn, đây cũng là mục tiêu cuối cùng của hắn nhưng hiện tại Nguyễn Minh Trì chắc chắn sẽ không đồng ý, nếu gấp gáp còn sẽ hạ độc giết hắn lần nữa, Quý Hạo cũng sẵn lòng vui đùa với cậu nên vừa cố nén cười vừa ngắm nghía khuôn mặt gần như sắp méo mó vì tức giận của cậu.
Sau đó, Quý Hạo còn đổ thêm dầu vào lửa nói: “Đáng tiếc, vốn muốn làm từ thiện nhưng sản nghiệp đang phát triển như vũ bão này không cho phép tôi tùy ý phung phí.
Bây giờ chưa nói đến việc chuyển nhượng vốn cổ phần, mấy người cũng phải nắm lấy cơ hội để đưa thương hiệu WB vang danh thế giới.”
“Phải, tất nhiên rồi.”
“Chúng tôi chắc chắn sẽ làm việc chăm chỉ.”
“Khoản đầu tư mà ngài nói…”
Các cổ đông xoa tay, mỗi người đều cười như Phật Di Lặc.
Nguyễn Minh Trì cào góc áo bằng móng tay, khuôn mặt lạnh lùng, không nói lời nào.
Trong lòng cậu thật sự rất giận, suốt dọc đường trở về cũng không bày ra vẻ mặt tốt đẹp gì nhưng lại không dám biểu hiện ra nên chỉ có thể tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ xe, rầu rĩ tức giận.
Quý Hạo sờ môi dưới, giờ phút này hắn rất muốn hôn Nguyễn Minh Trì nhưng ngẫm lại tâm trạng lúc này của cậu thì đừng trêu vào thì hơn.
Khi Nguyễn Minh Trì tỉnh táo lại, họ đã đi đường sân bay, cậu cau mày hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Nước Mỹ.“ Quý Hạo nói.
“Đi ngay bây giờ?”
“Đúng vậy.”
“Tại sao em không biết?”
Quý Hạo nhướng mày: “Sao vậy? Giờ tôi quyết định thế nào còn phải hỏi em sao?”
Nguyễn Minh Trì đang tức giận, khi lên tiếng đã mất chừng mực, cả giận nói: “Cậu không cần phải hỏi em, cũng không cần phải hỏi bất cứ ai, cậu là cậu Quý, cậu nói cái gì thì là cái đó.”
“Em mặt nặng mày nhẹ như vậy là giận gì chứ?” Quý Hạo lên tiếng hỏi, trong giọng nói hiếm khi nghe ra ý cười.
Song Nguyễn Minh Trì không thể cười nổi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Em không giận, cậu cứ việc sai sử là được.”
Quý Hạo nhìn sâu vào Nguyễn Minh Trì, nụ cười trong mắt hoàn toàn đóng băng không còn chút ấm áp.
Nguyễn Minh Trì mím môi, biết lúc này nên dỗ ngọt Quý Hạo, nhưng cậu vẫn không thể làm ra hành động trái lương tâm như vậy, cuối cùng ngoảnh đầu ra ngoài xe, chỉ coi như không thấy.
Mãi cho đến sân bay, hai người cũng không nói chuyện với nhau nửa câu.
Máy bay tư nhân đã sớm chờ sẵn trong sân bay, Nguyễn Minh Trì đẩy xe lăn Quý Hạo lên máy bay, chẳng mấy chốc máy bay cất cánh bay tới một quốc gia khác.
Tiếp viên trong máy bay tư nhân lần này là một tiếp viên hàng không trẻ tuổi đẹp trai, phục vụ chu đáo săn sóc, chỉ là ánh mắt của cậu ta thỉnh thoảng dừng ở trên mặt Quý Hạo, sau đó lại tỉnh táo thu hồi lại.
Giữa chuyến bay, Nguyễn Minh Trì ngủ gật, Quý Hạo uống không ít nước, muốn đi toilet nhưng nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của Nguyễn Minh Trì, không đành lòng đánh thức cậu bèn vẫy tay cho bảo vệ đến ôm hắn ngồi xe lăn.
Nam tiếp viên vội vàng chạy tới, suýt chút nữa quỳ gối trước mặt Quý Hạo, ngẩng đầu mỉm cười nhìn hắn: “Ngài có cần tôi giúp không?”
Quý Hạo nhìn cậu ta đang định bảo cậu ta cách xa một chút, nhưng cảm nhận được tiếng hít thở đột nhiên có hơi thở rối loạn phía sau, Quý Hạo đảo mắt rồi nói: “Được, tôi muốn đi vệ sinh.”
Xung quanh đều là tiếng hít thở không thể kiểm soát.
Cậu Quý vốn là người tàn tật, cái gọi là đi vệ sinh thực chất là thay tã giấy cho người lớn, loại chuyện này ngoại trừ Nguyễn Minh Trì thì người khác không thể tiếp xúc.
Tuy hầu hạ một người tàn phế thay tã giấy là một chuyện không đáng để khoe khoang nhưng ai bảo cậu Quý ngồi núi vàng, người sẵn sàng làm việc này nhiều lắm nhưng chưa bao giờ có cơ hội.
Song hôm nay cậu Quý lại muốn một người đàn ông xa lạ đi vệ sinh cùng hắn?
Lại nhìn nam tiếp viên này, trông cậu ta cũng không tồi, tóc nâu, mắt xanh lục, mặt mày sắc sảo khi cậu ta nhìn chằm chằm vào cậu Quý bằng đôi mắt xanh lục, quả thực có một loại vẻ đẹp đong đầy tình cảm khó tả.
Người này muốn làm gì, người khác vừa nhìn đã ngầm hiểu, cậu Quý chắc cũng hiểu nhưng vẫn đồng ý.
Chẳng lẽ diện mạo này mới là gu của cậu Quý?
Cũng đúng, ở trong một môi trường toàn người phương Đông suốt một thời gian dài, vẻ đẹp của người nước khác có thể khơi gợi hứng thú của một người hơn.
Dù sao ai cũng biết, cậu Quý và cậu Nguyễn có mối quan hệ như vậy nên tất nhiên có hứng thú với đàn ông hơn.
Chỉ là lần này, cậu Nguyễn đúng là có hơi đáng thương… vừa ngủ một giấc, người bên gối đã bị dụ đi.
Còn người vệ sĩ đì cùng đến sân bay, vệ sĩ ngồi ở ghế phụ đã nhớ lại chuyện xảy ra trên xe, chẳng lẽ cậu Nguyễn được chiều sinh kiêu nên đây là sắp thất sủng rồi phải không?
Nam tiếp viên cẩn thận từng li từng tí ôm Quý Hạo lên xe lăn, sau đó ân cần hỏi tình trạng của Quý Hạo, giúp hắn sửa sang lại góc áo rồi đẩy xe lăn đi vào phòng tắm.
Nhà vệ sinh trên máy bay đã sớm sửa đổi, nhà vệ sinh dành riêng cho Quý Hạo không phải nhà vệ sinh mà đúng hơn là phòng ngủ, đẩy cửa ra, bên trong có một khoảng trống có thể chứa xe lăn, sau đó đóng cửa lại, bế Quý Hạo lên giường là có thể thay đổi.
Nguyễn Minh Trì vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ Quý Hạo, đương nhiên còn lâu mới tới lượt nam tiếp viên giúp hắn nên khi vừa mở cửa ra, cậu ta liền ngơ ra nhất thời không hiểu rõ quá trình nhưng vẫn kiên trì đẩy xe lăn vào trong cửa rồi khóa trái cửa lại.
“Ngài Quý, tôi có thể