Đám bạn của Trần Lục Diên đứng vây quanh cô, tay cầm ly rượu đầy khiến cho cô sợ hai, những khi cô lùi lại một bước lại đụng phải người ở phía sau, không có cách chạy thoát."Ngoan nào, chỉ cần cô khiến cho bọn này vui, bọn này nhất định sẽ không bạc đãi cô đâu." Một người nhếch miệng cười, lưu manh chạm vào cánh tay của cô.
Noãn Thanh giật mình, cô liền rút tay lại, ánh mắt liếc nhìn sang Trần Lục Diên, anh vậy mà không có chút phản ứng nào, mặc kệ cho đám bạn của anh trêu ghẹo cô.
Tại sao chứ? Vì anh chơi chán rồi nên muốn đem cô ra làm trò tiêu khiển cho người khác?
"Này! Muốn uống rượu mời hay là uống rượu phạt đây?" Đào Tử Khí bực mình nói: "Có phải là cô nên biết điều một chút không?"
Bọn họ bước đến gần, Noãn Thanh càng điên cuồng lắc đầu, muốn kháng cự nhưng bọn họ đều là đàn ông, sức lực của cô vốn không thể so sánh được, chớp mắt đã bị cưỡng chế.
"Ư...!ư..."
Bọn họ không chút thương tiếc nắm chặt hai tay cô ra sau lưng, ép cô quỳ xuống.
Một người cười khẩy, ánh mắt hiện lên sự thích thú, người đó cầm ly rượu đi tới, bóp chặt hai má cô, ép cô mở miệng.
"Đây chính là hình phạt cho kể không biết nghe lời." Người đó lành lạnh nói, trên gương mặt dần xuất hiện sự tàn nhẫn và điên cuồng, liên tục đổ rượu vào trong miệng cô.
"Khụ...!khụ...!ư..."
Noãn Thanh vốn không biết uống rượu lại bị bọn họ ép uống, khiến cô chật vật ho sặc sụa, rượu từ trong miệng tràn ra, chảy xuống cầm, xuống cổ, dần dần chảy xuống ngực, làm ướt một mảng đỏ trên chiếc váy trắng.
Người kia lại bất đầu bóp cằm cô, giở giọng bỡn cợt: "Cô có biết là trông cô bây giờ rất gợi cảm không?" Hắn vỗ või vào má của cô, lại nói: "Nếu đặt cô ở dưới thân thì sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?"
Noãn Thanh ngẩng mặt nhìn hắn, đôi mắt ướt át nhoà lệ, môi mím chặt, cơ thể vẫn bị hai người đàn ông giữ chặt, hai gối quỳ xuống nền sàn lạnh lẽo.
Người khác lại cười nói: "Đồ cũng đã ướt hết rồi, chi bằng cởi ra luôn đi."
Một người nữa tiếp lời: "Đúng đấy, cởi ra luôn đi."
Từ Mặc lúc này thật sự không thể nhìn nỏi nữa, anh ấy đi đến can bọn họ ra: "Làm trò gì vậy? Ức hiếp một cô gái vui lắm sao?"
Nhưng còn chưa nói được bao nhiêu thì anh ấy đã bị bọn họ xô ra một bên: "Một tên bác sĩ như cậu thì biết cái gì, mau uống rượu của cậu đi."
Đào Tử Khí đưa nắt nhìn sang Trần Lục Diên, thấy anh vẫn trầm mặc, xem ra cũng không quá để ý đến người con gái này.
Anh ta càng thêm vui vẻ, dùng mũi giày nâng cằm Noãn Thanh lên, ánh mắt tràn ngập ý cười pha lẫn chút phấn khích.
Anh ta ghé vào tai cô thì thào: "Nhìn thấy chưa? Cô cũng chỉ là một món đồ chơi bị vứt bỏ thôi."
Nói xong, Đào Tử Khí lại mỉm cười hiền hoà, vô cùng buồn nôn.
Noãn Thanh mím chặt môi nhìn anh ta, cô không thể ngăn nước mắt chảy ra, cũng không thể lấy tay lau đi nước mắt.
Cô vội cúi đầu, che đi sự tuyệt vọng và dáng vẻ yếu đuối của bản thân.
Nhưng Đào Tử Khí lại không muốn buông tha cho cô, anh ta nắm cằm cô lên, lại đưa ly rượu đến môi của cô, bức ép đổ rượu vào miệng cô.
"Đây đều là rượu đắt tiền đấy, đừng để đổ ra ngoài, nếu không...!tôi bắt cô phải liếm sạch số rượu bị đổ trên sàn." Đào Tử Khí tàn nhẫn nói, tay chân mạnh bạo, rõ ràng không xem cô là phụ nữ, càng không xem cô là con người.
Rượu cứ liên tục bị đổ vào, vừa đắng, vừa cay lại vừa chua, vô cùng khó uống nhưng cô lại không thể không nuốt xuống cổ họng, cô cảm thấy bụng càng lúc càng nóng rát, khó chịu.
Sau khi bọn họ cảm thấy vui vẻ, bọn họ đã