Trên thế giới này chưa bao giờ tồn tại hai chữ công bằng, với một người như Noãn Thanh, muốn tìm lại điều đó càng không thể, cô không thể nói chuyện, không thể khiến người khác hiểu mình, lại càng không có quyền lựa chọn cho chính bản thân.
Ba mẹ nói bỏ đi là bỏ đi, để cô ở lại sống cùng ngoại, sau đó bọn họ không bao giờ trở về nữa, đến ngoại cũng rời xa cô mãi mãi, giao cô lại cho dì dượng nuôi dưỡng.
Sau đó, là một kẻ ăn bám, ăn nhờ ở đậu, Noãn Thanh không có quyền giận dỗi như bao đứa trẻ khác, không thể tỏ thái độ, càng không thể làm trái ý của bọn họ.
Vì khi cô chọc tức bọn họ, cô chính là người phải lãnh trọn hậu quả, sẽ bị đánh, sẽ bị bỏ đói.
Mà đối với một đứa trẻ bẩm sinh đã bị khiếm khuyết như cô, cô sao có thể bỏ nhà đi? Cô sẽ phải đi đâu? Có ai cần cô không? Hay nói cách khác...!cô sẽ phải chết như thế nào?
Vì vậy từ nhỏ cô đã luôn học được cách nhẫn nhịn, học được cách an phận, không bao giờ ngỗ ngược, cũng chẳng bao giờ có một ý nghĩ xấu xa hay hận thù nào.
Cô luôn là một cô bé ngoan, là moitj đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng đến cuối cùng, bọn họ vẫn không thích cô, vẫn chán ghét cô.
Tại sao chứ?
Như hôm nay, Trần Lục Diên vậy mà trơ mắt biến cô thành một trò đùa.
Cô đáng bị như vậy sao? Rõ ràng, cô đâu có chọc giận anh.
Rõ ràng, cô đã luôn nghe lời, không để anh cảm thấy phiền.
Rõ ràng, Đào Tử Khí nói là anh say rượu, kêu cô đến đưa anh về.
Ở trên xe, Noãn Thanh ngồi rú vào một góc, trên người vẫn còn khoác chiếc áo vest của anh.
Cô cúi gầm mặt, che giấu đi gương mặt ửng đỏ vì rượu, che đi đôi mắt ầng ậng nước, môi mím chặt đến mức không còn huyết sắc.
Noãn Thanh cố mở to mắt để nước mắt không rơi ra, nhưng một giọt nước mắt mặn chát đã nặng trĩu mà rơi xuống tay cô.
Cô vội vàng, nhanh chóng lau đi, phi tan chứng cứ.
Khi xe dừng đèn đỉ, Trần Lục Diên đã liếc nhìn sang cô, vô thức, anh lại vương tay ra muốn vén gọn mái tóc của cô.
Nhưng chưa còn chưa chạm đến gương mặt cô, cô đã sợ hãi né tránh, cơ thể run rẩy, lập tức co người lại.
Trần Lục Diên hơi cau mày, dơ tay giữa không trung một lúc, cuối cùng vẫn rút tay lại.
Khi xe chạy, ánh mất anh vẫn luôn nhìn phía trước, giữ biểu cảm tĩnh lặng như nước, nhưng thật ra, dưới đáy mắt anh chính là một đợt sóng ngầm, con tim khó chịu đến mức khiến anh cảm thấy khó thở.
Đột nhiên, anh lên tiếng: "Cô đến đó làm gì? Không phải tôi đã nói là ở nhà đợi tôi sao?" Dừng một lúc, anh lại lạnh giọng: "Cô nên biết rõ vị trí của mình nằm ở đâu, đừng khiến cho tôi phải chán ghét cô."
Noãn Thanh tròn mắt nhìn anh, đôi mắt ngây thơ vô tội vạ, dưới ánh sáng mờ nhạt, cô như một tiểu bạch thỏ ngơ ngác.
Khi anh quay sang nhìn cô, cô mới vội thu ánh mắt đau lòng lại, cô cụp mi mắt, tay bấu vào váy, khiến cho váy trở nên nhăn nhúm.
Cô muốn nói cho anh biết, không phải như vậy, anh hiểu lầm cô rồi.
Ít nhất...!cô vẫn muốn giải thích, dù anh có tin hay không.
Cô vội vàng tìm xung quanh, nhưng trên xe không có giấy và viết.
Trần Lục Diên hiểu ý cô nên đã lấy điện thoại đưa cho cô: "Mật khẩu là ****"
Noãn Thanh cẩn thận cầm lấy, vào ghi chú gõ gõ gì đó trên màn hình điện thoại rồi đưa cho anh.
Trên đó viết những lời mà cô muốn nói: "Tôi không phải muốn làm phiền anh hay cố tình khiến anh không vui.
Chỉ là bạn anh đã gọi cho tôi, nói anh uống say rồi, kêu tôi đến đưa anh