Noãn Thanh cứ đứng ở đó lắng nghe từng câu từng chữ của mẹ anh nhưng lại không thể trả lời, cũng không thể giải thích.
Hơn nữa, cho dù cô có muốn giải thích thì cô nghĩ, bà ấy cũng không có đủ sự kiên nhưng để choè cô viết từng chữ dài dòng.
"Sao cô không nói gì đi? Cô bị câm à?" Đào Chỉ Nhiên rõ ràng là cố tình, cô ta cong khoé môi khinh bỉ: "À, tôi quên mất cô là một con câm."
Mẹ anh không nói gì nhưng lại khó chịu ra mặt, cực kì ghét bỏ những trò nhục mạ bẩn thỉu này.
Bả vai Noãn Thanh hơi run lên, đôi mắt vẫn luôn rũ xuống, cô tự bấu vào mu bàn tay mình, không để cho bà ấy nhìn ra sự thảm hại của cô từ bên trong.
"Được rồi, những gì cần nói tôi cũng đã nói, cô có trí tuệ thì tự mình động não đi.
Bây giờ cô tự mình rời đi hay là đợi đến khi Lục Diên chán cô, ghét bỏ cô rồi đuổi cô đi, là do cô tự quyết định." Mẹ anh nhẹ giọng như không quá quan tâm nhưng lại đánh vào mặt tâm lí của cô, đánh vào lòng tự trọng của mỗi người, chấp nhận rời đi chính là giữ lại sự nguyên vẹn cho bản thân, còn cứng đầu đeo bám cuối cùng đã không còn gì còn bị người khác khinh thường, coi như cỏ rác.
Làm người phải biết thức thời, phải dừng đúng lúc là vậy.
Nhưng Đào Chỉ Nhiên đương nhiên không chịu im lặng, cô ta bắt đầu dựa hơi mẹ của Trần Lục Diên mà nói thêm vào: "Đúng vậy, cô nghĩ mình là ai hả? Cô nghĩ cô xứng với anh ấy sao? Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cô cũng ảo tưởng sức mạnh quá rồi đấy.
Đến giờ mà vẫn chưa nhận ra bản thân chủ là một món đồ chơi rẻ tiền thôi sao? Vậy là cô không biết rồi, cô cũng như bao nhiêu cô tình nhân khác của anh ấy mà thôi, không phả cuối cùng vẫn bị vứt bỏ à? Một con nhỏ câm như cô cũng chỉ có thể làm ấm giường mà thôi."
Mẹ anh quát vào mặt cô ta: "Đã nói đủ chưa?" Sau đó bà ấy lại quay sang nói với cô: "Tôi không nói đến những việc khác, cũng không xem thường cô là một người khiếm khuyết, tôi cũng không nhắc đến việc xứng hay không xứng, yêu hay không yêu.
Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cả cô và Lục Diên mà thôi, tôi không muốn nó tiếp tục hao phí tiền của vào những cuộc chơi bên ngoài nữa, đặc biệt là phụ nữ, cô hiểu ý tôi chứ? Nếu cô thật sự cần tiền, tôi sẵn sàng cho cô, cứ xem như làm tôi đang làm từ thiện đi cũng được."
Đào Chỉ Nhiên nhỏ giọng: "Chúng tôi có lòng tốt bố thí cho cô, cô tốt nhất nên cảm thấy biết ơn đi."
Noãn Thanh cảm thấy trong lòng trống rỗng, không biết nên có cảm xúc gì.
Đúng, bà ấy không xem thường cô nhưng bà ấy vẫn nghĩ cô vì tiền mà đến bên anh, bà ấy đang thương hại cô, dùng lòng nhân từ của một người giàu khiến cô tự nguyện rời đi.
Nhưng mà bà ấy đã thật sự thành công, sự nhẹ nhàng và tinh tế này của bà ấy đã làm cho cô cảm thấy vô cùng áy náy, đã vậy còn làm phiền bà ấy đích thân đến đây.
Nếu như cô còn mặt dày ở lại có phải là sẽ khiến người ta vô