Trần Lục Diên trầm mặc, anh nắm chặt tay của Noãn Thanh, chặt đến mức khiến cô phát đau.
Anh nói: "Mẹ, mẹ về đi, sau này cũng đừng đến đây gây khó dễ cho cô ấy nữa.
Mẹ làm vậy chỉ khiến con thêm xem thường mẹ mà thôi."
Bà ấy sững sốt: "Con nói sao?"
"Con cứ nghĩ mẹ sẽ không giống Đào Chủ Nhiên, không ngờ mẹ lại cùng cô ta đến đây làm loạn." Ánh mắt lạnh lùng của anh khiến người ta không rét mà run, mang theo chút thất vọng và bất đắc dĩ.
Mẹ ấy bấu chặt chiếc túi xách trong tay, sắc mặt vô cùng khó coi nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười dịu dàng xen lẫn nghiêm khắc: "Lục Diên, có phải con hồ đồ rồi không?"
Trần Lục Diên cũng nghiêm túc đáp lại lời của mẹ anh, con ngươi đen láy kiên định không chút lay động: "Con không hồ đồ, con yêu cô ấy."
Lời nói này vừa phát ra đã khiến cho cả mẹ anh và Noãn Thanh đều bất ngờ, bà ấy đứng hình, đã không còn giữ được nụ cười nữa, chân mày nhíu chặt.
Noãn Thanh lay nhẹ cánh tay anh, cô không hiểu tại sao anh lại nói vậy, rốt cuộc anh muốn làm gì?
Nhưng Trần Lục Diên lại không để ý đến cô, vẫn nắm chặt tay cô không buông, ánh mắt vẫn kiên định như vậy, cứ như một vị thống soái quyết tử trận sa trường.
Bà ấy cẩn thận nhìn vào đôi mắt anh, muốn nhận ra một điều gì đó từ đáy mắt nhưng lại không có, sau đó bà ấy lại liếc nhìn sang người con gái đang hoảng loạn đứng phía sau anh, dáng vẻ sợ sệt không hiện ra nổi một tia vui mừng khi anh nói vậy.
Mẹ anh hít vào một hơi thật sâu bình ổn lại tâm tình rồi nhẹ giọng: "Con ra đây nói chuyện với mẹ."
Vừa dứt lời bà ấy đã đi ra ngoài trước, một lúc sau anh mới nhẹ nhàng dỗ dành cô, vuốt v e mái tóc cô: "Đã không sao rồi, cô đừng sợ."
Anh kéo cô ngồi xuống sofa, vội vàng đi rót cho co một ly nước ấm, tay áp chặt vào mu bàn tay của cô: "Cô ở đây đợi tôi, đừng suy nghĩ lung tung, được không?"
Noãn Thanh vẫn đang rất sợ hãi nhưng cô lại ngoan ngoãn gật đầu, không muốn để mẹ anh phải chờ lâu.
Anh vươn tay ra xoa đầu cô, đặt bờ môi lành lạnh của mình lên trán cô: "Chờ tôi!"
...
Anh và mẹ anh đứng trước hồ cá Koi, im lặng không ai lên tiếng.
Đến một lúc sau khi bà ấy đã cho cá cá ăn xong mới lên tiếng, giọng dịu dàng không hề gắt gỏng: "Lúc nãy con nói vậy là sao?"
"Con đã nói rõ ràng như vậy mẹ còn không hiểu sao? Con yêu cô ấy." Anh không trốn tránh ánh mắt của bà ấy còn thẳng thừng cất giọng hùng hồn.
Nhưng bà ấy vẫn không tin, ánh mắt hướng về mặt hồ bị đàn cá bơi tung tăng làm gợn sóng: "Lục Diên, con không nên nhằm lẫn giữa..."
Anh biết mẹ anh đang muốn nói gì nên đã đánh gãy lời bà ấy: "Là thật lòng.
Lần này con rất chắc chắn."
"Nhưng cô ấy..."
Anh lại chen ngang, anh không muốn nghe những lời mà mình không muốn nghe: "Mẹ không hiểu gì về cô ấy thì đừng vội phán đoán, cũng đừng tin vào những lời mà Đào Chỉ Nhiên nói, cô ta chủ đang muốn lợi dụng mẹ thôi."
"Mẹ không ngốc đến mức bị cô ta lợi dụng, nhưng mẹ không hiểu, con thích cô ấy ở điểm gì? Hơn nữa cô ấy còn là...!Nói chung, từ đầu đến chân mẹ không thấy được cô ấy có điểm gì tốt cả, không phải mẹ khinh cô ấy thấp hèn, nhưng so với con...!sự chênh lệch này quá lớn, không có cách nào dung hoà được." Là một người mẹ, bà ấy đương nhiên muốn nhìn thấy con mình hạnh phúc bên người mà mình yêu thật lòng, nhưng vì là một người mẹ, bà ấy lại tin vào phán đoán của mình hơn, bà ấy biết cái gì tốt và cái gì không