Trong một đêm tối tĩnh mịch, Úc Noãn Thanh đang ngủ say trong căn phòng của mình
Chợt, có tiếng mở cửa vang lên, còn có cả tiếng bước chân.
Trong đêm tối, cô choàng mở mắt, dụi dụi mắt muốn nhìn rõ là ai nhưng cô căn bản không nhìn thấy gì cả.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa đóng lại, dường như cô nghe được mùi rượu rất nồng vờn qua mũi.
Cô sợ hãi lùi về sau, những tiếng ú ớ phát ra muốn hỏi là ai vậy.
"Đừng sợ, là dượng đây mà."
Cô thở phào, vội đi đến bật đèn, khi ánh đèn sáng lên, cô có thể nhìn thấy rõ mặt của dượng cô đang ửng đỏ, đôi mắt hơi mơ hồ, chắc chắn là dượng ấy đã uống rất nhiều rượu.
Tay cô chỉ lung tung, còn phát ra âm thanh ú ơ muốn hỏi dượng vào phòng cô làm gì.
Nhưng đột nhiên dượng ấy lại nắm lấy tay cô, đẩy cô về phía sau.
"Chậc! Noãn Thanh, con đã xinh đẹp đến mức này rồi sao? Bình thường dượng không để ý đấy." Giọng nói của dượng cô mang theo sự bi3n thái khiến cô rùng mình, cô không biết là dượng đang muốn nói gì.
Cô lắc đầu, âm thanh càng lúc càng mang theo sự dữ dội và sợ hãi.
Dượng cô cười he he, sau đó đẩy cô xuống giường, đôi mắt đặt lên ngực của cô không rời: "Đúng là xinh đẹp."
Khi dượng ấy đưa tay muốn sờ vào, cô vội vàng hất tay ra, kinh hoàng không ngừng giãy dụa, muốn chạy thoát.
Nhưng còn chưa chạy được mấy bước cô đã bị dượng ấy ôm lấy eo, bắt cô lại, đè cô xuống giường một lần nữa, lần này dượng ấy đè chặt hai tay cô xuống giường, không cho cô có cơ hội chạy thoát.
"Ư...!ư...!ư..."
Cô muốn nói, cứu, cứu tôi, dì, dì ơi cứu con, nhưng lại không thể nói được, cảm giác thống khổ đến tột cùng, đây là khoảnh khắc mà cô cảm thấy hận bản thân nhất, tại sao lại không thể nói được kia chứ.
"Đừng kêu nữa, cái bà chằn đó ngủ say rồi, không nghe thấy đâu.
Nào! Để dượng chăm sóc cho con." Dượng ấy vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nồng nặc mùi rượu, li3m láp trên cổ cô khiến cô vô cùng phản cảm.
Dượng ấy là người lớn, sao có thể làm vậy được? Sao có thể đối xử với cô như vậy?
"Ư...!ư..."
Noãn Thanh cố gắng vùng dậy nhưng lại vô dụng, cô căn bản không thể thoát ra, cũng không thể chạy, cứ vậy mà bị dượng cưỡng ép.
"Ngoan nào, đừng quậy nữa, dượng thương con mà." Dượng ấy hôn lên khoé môi cô.
Cô cắn chặt môi, một chút cũng không muốn lơ là, một chút không muốn phối hợp.
Nước mắt cô rơi lã chã, trước mặt nhoà lệ không nhìn thấy gì, cô thật sự tuyệt vọng.
Không lẽ cô cứ phải nằm im chịu trận, chịu cảnh bị dượng c.ư.ỡ.n.g b.ứ.c?
Cô không muốn, cô không muốn như vậy.
"A...!a...!a..." Cô hét lên, cô dùng hết sức còn lại để hét lên, mong sao có ai đó đến cứu cô, ai cũng được, hãy đến cứu cô.
"Cạch!" Cánh cửa mở ra, cô dường như nắm được cọng rơm cứu mạng.
Dượng ấy tái mặt, vội vàng bỏ cô ra.
Dì cô đi vào, gương mặt u ám, cô ngồi dậy.
"Chát!"
Âm thanh vang lên rất chói tai, là dì cô tát cô, tát cô