"Cậu chửi cái gì chứ? Cũng đâu phải đuổi việc cậu!"
Taehyung hắn hừ lạnh.
Jimin càng nghe càng tức. Cậu bạn này của hắn rõ là chẳng biết gì về hoàn cảnh của Jungkookie, thế mà còn hô lên hai chữ 'sa thải' không gớm mồm thế kia.
"Ừ. Thà cậu đuổi việc tôi đi. Tôi mới không cần làm trưởng phòng nữa. Nhưng Kookie thì cần công việc này, cậu hiểu chứ? Em ấy cần có công việc."
Jimin nhấn mạnh mấy chữ cuối. Đằng nào tim gan hắn cũng đã đau xót hết cả lên rồi.
"Tôi đi tìm em ấy!" Park Jimin quay người bỏ đi.
"Khoan đã. Cậu không tìm được cậu ta đâu."
"Tại sao?"
Taehyung nhướn mắt nhìn lên.
"Vì..."
Sau đó thì Kim Taehyung kể một mạch qua loa đầu đuôi câu chuyện từ dì của cậu cho đến việc hiện tại Jungkook đang ở nhà của mình.
Park Jimin nghe được cậu vẫn ổn và đang ở nhà Taehyung thì chẳng còn tâm trạng để nghĩ đến chuyện khác, ví dụ như thắc mắc tại sao lại là ở nhà Taehyung, liền ép người bỏ dở công việc để đưa hắn đi.
_____
"Jungkookie!" Jimin xông vào căn biệt thự lớn, vui mừng một cách khó tả khi nhìn thấy cậu ở bên trong.
Jungkook đang mải lau dọn nhà cửa, nghe thấy tiếng Jimin mới bị làm cho giật mình. Sau đó còn bị hắn ôm chặt cứng.
"Anh mới đi có một tháng mà người khác đã bắt nạt em. Đúng là đáng chết!" Hắn hừ lạnh nhưng vẫn ôm lấy cậu khư khư.
Jungkook nhìn ra phía sau, nhận thấy Taehyung đang đi vào mới khẽ cười gượng đẩy Jimin ra.
"Anh đừng có con nít thế nữa mà."
"Đã thấy rồi chứ? Tôi không có đối đãi tệ bạc với người của cậu. Cho nên dẹp bớt cái mắt gườm gườm ấy đi. Trông gớm chết!" Taehyung vừa nói vừa thong dong đút hai tay vào túi quần."Được rồi được rồi." Jimin hắn xua tay. "Nhưng mà trưa nay kiểu nào tôi cũng phải ở lại đây ăn trưa. Jungkookie, em thấy thế nào?" Tuy Taehyung là chủ nhà, thế nhưng Jimin lại chỉ nhìn Jungkook.Cậu thấy ánh mắt của Jimin, lại ngại ngùng liếc sang Taehyung. Đúng lúc bắt gặp ánh mắt của hắn đặt lên người mình vài giây sau đó lại quay lưng bỏ lên phòng.Khi hắn vừa vào phòng, cửa còn chưa kịp đóng đã bị đẩy trở vào."Lên đây làm gì?""Tôi tìm chỗ ngủ." Jimin nhàn nhã bước vào. Nhắm ngay đến ghế sopha rồi ngã người xuống."Này Taehyung, tôi quên béng mất hỏi cậu một chuyện..." Jimin vừa nói vừa thoải mái gác tay lên thành ghế, hai chân vắt chéo lên nhau thành tướng chủ nhà."Chuyện gì?" Taehyung ngồi xuống phía đối diện, rót nước mát vào ly."Tại sao Jungkookie lại ở nhà cậu? Hai người có liên hệ gì sao?"Nói đến đây như là chọc vào cái tức không nên chọc của Taehyung, mặt hắn bắt đầu tụt nhiệt độ."Cậu đi mà hỏi ông Kim nhà tôi đi!" Nói rồi hắn nuốt ực một ngụm nước."Chủ tịch Kim? Ông ấy với Jungkookie lại càng không liên quan!" Jimin bày ra vẻ mặt sửng sốt. Từ lúc chơi với Kim Taehyung đến nay vẫn chưa hề được gặp mặt ba hắn. Mà Jungkookie lại càng không thể đã gặp được ông ấy. Chuyện này có vẻ kì lạ rồi đây. Jimin nghĩ thầm."Thôi được rồi. Dù sao cậu cũng không được bạc đãi em ấy."Jimin vừa nói vừa lườm. Sau đó thì lăn ra nghịch điện thoại.Taehyung hắn không nói gì, chỉ một mực rời khỏi ghế đi xử lí công việc khác.Trưa đến, lúc Jimin đang nằm vắt chân lên thành sopha ngủ một giấc sâu thì tức thời bị đánh thức bởi thanh âm cực lớn ở dưới nhà. Cộng thêm cả tiếng vật gì đó đổ vỡ. Hắn nghĩ đến Jungkook liền bật dậy chạy xuống."Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi mà! Tôi không ăn cơm, hôm nay tôi muốn ăn đồ Ý. Tại sao lại nấu cơm?" Jimin chỉ thấy Taehyung đứng trước bàn ăn la lối, trong khi đó Jungkook của hắn lại đứng nép lại một chỗ. Vẻ mặt có phần cam chịu. Dưới chân là mảnh chén sứ vỡ tung.Chắc là em ấy giật mình nên làm vỡ."Kim Taehyung! Cậu quá đáng rồi đấy. Là tôi bảo em ấy nấu cơm cho bữa trưa, có vấn đề gì sao?" Jimin nhanh chóng đi lại ôm lấy Jungkook tránh ra xa khỏi đống mảnh vỡ."Thế tôi hỏi cậu, cậu làm việc cho ai?" Taehyung trừng lớn mắt nhìn Jungkook, trong khi đó cậu lại chẳng dám nhìn hắn. Chỉ có thể cảm nhận bao nhiêu tuyệt tình hắn đối với mình."Tôi..." Jungkook khó xử ngập ngừng."Không trả lời được chứ gì. Được rồi, vậy thì tôi cho cậu đến nhà họ Park làm giúp việc đấy!" Hắn chỉ thẳng tay ra cửa.Jungkook vội vã ngẩng đầu và bắt gặp một hành động mà đối với cậu nó quá đỗi quen thuộc và đau lòng. Lần thứ hai sau buổi tối nọ ở công ty, hắn thẳng thừng đuổi cậu khỏi nơi của hắn. Tại sao bốn năm trôi qua, mọi thứ đều thay đổi nhanh như vậy và khiến cho tình yêu thương mà hắn đối với cậu đã không còn như trước. Thật sự đã không còn nữa rồi. Kim Taehyung không cần cậu ở cạnh và chẳng quan tâm cậu ở đâu và làm gì. Khác với lúc trước, khi mà có một Kim Taehyung thương cậu, quan tâm đến mọi biểu hiện của cậu nhiều đến mức chỉ cần cậu đổ mồ hôi, Taehyung sẽ hỏi rằng 'em mệt à? Có chỗ nào không khỏe?'.Thế rồi Jungkook cứ đứng trân trân một chỗ nhìn hắn, mắt cậu đỏ hoe nhưng vẫn một mực không khóc.Jimin đau lòng nhìn cậu rồi dùng ánh mắt tức giận nhìn người bạn phía trước. Nếu Taehyung đã nói như thế thì hắn sẽ đi."Là cậu nói. Tôi sẽ mang Jungkookie về nhà tôi. Cậu cũng đừng mong đến đón em ấy. Lo lựa lời nói với chủ tịch đi!"Nói rồi Jimin ôm vai Jungkook đang đứng thẫn thờ một chỗ ra khỏi cửa. Taehyung hắn nhất thời tức giận, lập