Jungkook có một chút sửng sốt nhìn hắn, sau lại cúi xuống tiếp tục ăn cơm. Lần đầu tiên hắn nói với cậu những lời như thế nên có một chút chưa kịp thích nghi. Huống hồ cũng chưa bao giờ hắn nhìn thẳng vào mắt cậu không bằng ánh mắt lạnh như băng sơn kia. Cố gắng húp một ngụm canh, điều hòa lại tốc độ đập nhanh đến chóng mặt của tim.
Tối đến khi Jungkook đã thay đồ ngủ và nằm trên giường, chưa đến giờ ngủ thế nên cậu vẫn cứ nằm đó im lìm. Chính là vì cậu đang mải suy nghĩ về nhiều thứ. Cũng có hồi tưởng về quá khứ một chút với đầy rẫy những câu hỏi.
Lúc trước mình từng là người như thế nào?
____
Tối nay đèn từ thư phòng thắp sáng rất lâu, cũng có nghĩa là Taehyung vẫn còn thức để làm việc. Nằm đợi cho đến 11 giờ đêm, cuối cùng Jungkook quyết định xuống bếp pha một cốc sữa nóng.
Tao nhã gõ cửa phòng hai lượt, nghe thanh âm của người bên trong phát ra, Jungkook mới mở cửa tiến vào. Đứng cạnh bàn làm việc, hắn chỉ liếc nhìn cậu một cái, còn lại vẫn điên cuồng gõ lạch cạch trên bàn phím.
"Ngài Kim, nghỉ tay một chút. Uống sữa!"
Nghe câu nói nhàn nhạt của Jungkook văng vẳng bên tai, chẳng biết cậu có cố ý hay không, Kim Taehyung không kìm được tức cười.
"Tôi không phải con trai nhỏ của cậu!"
Jungkook có chút ngượng.
"Thế... phải nói kiểu gì thì mới không là con trai nhỏ?"
Taehyung cười giọng mũi.
"Không cần nghĩ đâu. Tôi vốn không uống sữa buổi tối." Nói rồi hắn lại chăm chú xuống laptop.
Jungkook cứ đứng đó, nghĩ mãi không ra cách nào bảo hắn uống hết sữa. Thế nên cũng không để ý mình đã đứng tại một chỗ khá lâu. Taehyung cũng vì có thêm người xuất hiện nên ít nhiều không thể tập trung vào công việc được.
"Sao cậu còn đứng đó?"
"A tôi... ngài uống sữa đã."
Hắn nhìn cậu ngoan cố hơn mọi ngày, nhất thời động não để giải quyết.
"Thế này đi, sữa này pha cho tôi là của tôi đúng chứ?"
Jungkook tức thì gật đầu.
"Là của tôi nên tôi có quyền quyết định. Cho cậu. Uống đi!"
Jungkook được dịp ngơ ngác. Cái này cũng có thể sao?
"Nhưng mà...""Không uống có nghĩa là không coi tôi ra gì." Hắn đanh mặt.Cậu nghe thế, rất nhanh bị dụ dỗ. Nhận lấy cốc sữa uống một hơi. Sau đó cũng bị hắn dụ dỗ mà đi ra khỏi phòng. Đứng ở dưới bếp, nhìn cốc sữa sạch trơn trong tay mới phát hiện ra bản thân đúng là ngốc. Tự pha tự uống. Chẳng phải ban đầu là vì lo cho Taehyung nên mới pha sao?Thế nhưng nhìn cốc sữa trong tay, ba hồi sau Jungkook cũng không tự nghĩ bản thân thất bại nữa. Thay vào đó "Này là của Taehyung cho."***Nửa tháng sau trôi qua, mọi việc đều tiến triển một cách rất bình thường và có phần nhẹ nhàng hơn trước. Jungkook vẫn hằng ngày chăm chỉ làm công việc nhà, đôi khi còn học thêm vài món ăn trên tạp chí để thỏa mãn nhu cầu ăn uống khó tính của Taehyung. Mà mấy bữa rồi tính tình hắn cũng dịu bớt. Đại khái không hay nhăn nhó, cũng không hay quát tháo như trước. Tóm lại là ít nổi nóng hơn, trừ khi stress quá nặng hắn mới càu nhàu một vài chuyện.Nhưng mà chắc là Jungkook không để ý đến Taehyung cũng là vì mải chăm chú đến mình nên mới không còn tâm tư để càu nhàu lặt vặt. Cậu thấy được hắn thay đổi, hắn đương nhiên cũng thấy được thay đổi từ cậu. Hai tuần rồi, ngày nào Taehyung cũng chăm chú quan sát Jungkook nhưng không hề tỏ ra quá lộ liễu. Những điều mà hắn nhận ra ở Jungkook gần đây kì thực không quá lớn nhưng lại có một chút gì đó thật thân quen. Thế nhưng hắn không nghĩ mình đã bỏ sót bất kì điều gì đó trong kí ức mà bản thân đã tìm lại nên suy nghĩ đó cũng mau chóng quên đi. Jungkook dạo gần đây tính tình thay đổi ít nhiều. Hoạt ngôn hơn trước, tươi tỉnh hơn trước. Đột nhiên hắn cảm thấy có chút gì đó thoải mái chứ không như trước đây, khi mà mọi ý nghĩ đối với Jungkook chỉ là muốn tránh né.Taehyung gật gù. Cứ thế này cũng tốt. Ít ra Jungkook... cậu cũng đáng yêu.Buổi chiều của thứ sáu cuối tuần, Jimin có ghé nhà mang cho Jungkook một túi quần áo lớn, bảo là tặng cậu."Sao lại nhiều thế này? Có phải dịp gì đâu chứ?" Jungkook kinh ngạc với túi đồ trong tay."Anh có ghé qua cửa hàng mới khai trương của một người bạn. Cảm thấy mấy cái này hợp với em. Lúc trước em cũng hay mặc những kiểu như thế mỗi khi ngoại khóa ở trường. Có thể Taehyung sẽ nhớ ra em đấy." Jimin nói có chút không đành lòng.Sau khi Jungkook đã nhận lấy túi đồ và đi vào bên trong, Park Jimin cũng trực tiếp ra về. Ban đầu, chính hắn là người không muốn để lộ ra bất cứ việc gì về chứng mất trí nhớ của Taehyung sau vụ tai nạn. Nhưng mà từ cái hôm Jungkook gục đầu vào vai hắn khóc đến thương tâm, hắn đã không còn cách nào khác. Thôi thì chỉ cần Jungkook cảm thấy hạnh phúc, hắn dù cho không có được cậu cũng đều vui vẻ chấp nhận mặc cho quá trình ấy có khó khăn đến bao nhiêu.Jimin vừa rời khỏi, vừa vặn lúc Taehyung tan ca về nhà. Khi hắn tắm xong, từ trên lầu bước xuống, bàn ăn đã được bày biện chỉnh chu tươm tất. Chỉ có Jungkook là không thấy đâu. Đi một vòng khắp căn bếp, phát hiện cậu vốn dĩ không ở đây, hắn mới trực tiếp đi lên phòng khách.Nhìn con người mặc bộ đồ ở nhà màu hồng nhạt, còn có mấy họa tiết kì quặc, đang ngồi ăn cơm trên sopha, hắn hiếu kì tiến lại."Này, xuống kia ăn!"Jungkook đang tập trung vào màn hình tivi, nhất thời giật mình ngước lên."A.. hôm nay tôi ăn ở đây. Ngài cứ ở dưới ăn thong thả."Taehyung nhăn mày."Đúng là không có tí phép tắc nào cả!"Khác với người đang đứng bên cạnh sopha và tỏ ra khó chịu, Jungkook ngược lại rất chăm chú vào tivi. Mấy lời nói của người bên cạnh như gió thoảng mây bay hay cũng có thể là chẳng nghe thấy được.Taehyung thở dài một lượt bất mãn đi xuống phòng ăn. Tự hỏi từ bao giờ con người này lại không biết nghe lời hắn nữa rồi.Khẩu phần ăn của hắn rất đa dạng, ngày nào cũng thế.