Về đến nhà hiện tại đã là quá mười giờ. Jungkook tắm rửa sơ qua sau đó vẫn ngồi bần thần trên giường. Đèn ngủ cũng không buồn bật lên. Cứ thế để ánh sáng tự nhiên từng chút một len lỏi vào dán lên khuôn mặt trắng nõn.
Từ khi ở Kim gia trở về, cậu vẫn chưa hề mở miệng nói bất kì điều gì. Có lẽ rằng có quá nhiều nỗi bất ngờ mà lí trí vẫn chưa thể nào thông qua một cách gọn ghẽ. Cậu của hiện tại giống như một chú hải âu lạc đàn chao lượn giữa đại dương bao la. Không biết đâu là bờ, cũng chẳng biết nơi đâu là giữa biển rộng. Cảm giác hỗn loạn mà ngay đến bản thân cậu cũng không thể nào lí giải nổi.
Bác gái mà cậu đã giúp đỡ chính là mẹ của Taehyung. Không những điều đó khiến cậu bất ngờ mà việc ba của Taehyung chính là bác Steven, bác Steven chính là chủ tịch Kim còn làm cậu có cảm giác đứng không vững. Khoảnh khắc ba cặp mắt chạm nhau, dẫn dắt cậu đi từ hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Jungkook nhận ra trước đây có phải bản thân quá ngốc hay không? Bằng không sao lại không nhận ra bác Steven chính là chủ tịch Kim? Nhớ lần đầu tiên Taehyung đến công ty sau khi từ Anh Quốc trở về nước, giờ thì Jungkook hiểu tại sao nơi đầu tiên hắn đặt chân đến lại là tổ tạp vụ của cậu. Vậy ra chẳng có gì là ngoại lệ, chỉ là có lí do nào đó chưa được nói ra.
Nhớ cả buổi sáng lúc trước, khi cậu tỉnh dậy một thân một mình trong khách sạn rộng lớn, chẳng có ai nương tựa và rồi khi đó may mắn gặp được bác Steven. Tại sao Jungkook lại không nghĩ một công nhân tạp vụ lại có thể bước ra từ khách sạn xa xỉ bậc nhất Gangnam?
Jungkook thật là ngốc!
Cậu ngồi trên giường, sống mũi khẽ nhăn nhăn ai oán. Đúng là không thể chấp nhận được. Vừa nãy cùng dùng bữa, khi bác Steven, không đúng, là chủ tịch Kim nói ra hết mọi việc, lúc ấy Jungkook thực không nhớ nổi bản thân đã điềm tĩnh như thế nào dùng xong bữa. Thế nhưng bây giờ, thật là xấu hổ. Ai cũng biết, nhưng cậu lại không biết gì cả. Nhưng cũng chính vì như thế, Jungkook mới được tiếp xúc với ông, hiểu được ông. Chủ tịch của mình quả nhiên là một người tốt bụng, rộng lượng như lời đồn.
Lại nói đến bác gái, bác gái cũng như cậu, tuyệt nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra. Khi nghe được chủ tịch giải thích ngắn gọn cùng Taehyung cũng đã hiểu đại khái.
Kim gia là một gia đình chuẩn mực hoàn hảo nhất mà ai cũng ngưỡng mộ. Cha mẹ tốt, con cái lại tuấn tú giỏi giang. Chủ tịch là người tốt, phu nhân cũng là người hiền dịu, tao nhã và coi trọng học thức, nhân cách. Nên Taehyung lớn lên, mười phần thì chín phần hoàn thiện. Một phần còn lại phụ thuộc vào chủ quan bản thân hắn. Thế nhưng cá nhân hắn chung quy cũng thật tốt.
Taehyung cả buổi không có nói gì nhiều, vốn cũng là tính cách của hắn. Ban đầu có bất ngờ nhưng cũng chỉ là không nghĩ đến khách quý của mẹ vô tình là Jungkook. Lúc sau chuyện không phải của hắn nữa nên không xen vào. Chờ cho đến tối muộn mới lái xe chở cậu cùng về nhà.
Bữa tối ngoại trừ xấu hổ của Jungkook ra thì mọi thứ đều diễn ra rất vui vẻ. Bản thân cậu hiện tại thích nhất khi nghe ai đó gọi Taehyungie.
"Taehyungie.... Taehyungie..." Jungkook phấn khích khẽ ôm gối trong lồng ngực mà nói thầm. Thốt lên cái tên Taehyung theo cách như vậy dường như mang đến tư vị gì đó le lói thực đặc biệt.
***
Sáng sớm hôm sau ở công ty, tất cả nhân viên đều bị dọa một phen kinh ngạc khi thấy xe của chủ tịch dừng bánh trước cổng. Không giống thường lệ tài xế sẽ trực tiếp cho xe vào gara dành riêng cho ban quản trị. Tây trang và tất cả những thứ xung quanh người đàn ông này đều là các món hàng thẳng thóm xa xỉ. Thế nhưng nét mặt điềm đạm từ bi lại khiến người ta thoát khỏi áp bách. Huống hồ còn chưa nói đến trông thật thân quen. Từ sau vụ việc bảng kế hoạch mẫu của công ty bị rò rỉ, ông Steven quyết định sẽ ra mặt. Vì dường như thời gian ông giấu mặt qua bộ đồ tạp vụ quá lâu, lâu đến nỗi gián điệp bắt đầu ăn được gan lớn hoành hành trong công ty. Lần này tuy kẻ đó hụt mất cơ hội thế nhưng còn chưa chắc có lần sau hay không. Chung quy các thành viên quản trị đều khuyên ông nên ra mặt điều hành, con trai ông cũng đã có ý kiến tương tự nên ông cũng không phản đối nữa. Huống hồ đây là lợi ích cho cả công ty.
Trước đây khi cha ông, tức là ông nội của Taehyung mất, ông là người lên tiếp quản lại vị trí chủ tịch. Nhưng khi trước công ty không vững mạnh như bây giờ bởi vì nội bộ các ban xảy ra mâu thuẫn rất gay gắt. Ông muốn cải trang, hòa mình vào đời sống phức tạp của nhân viên để hiểu rõ cấp dưới của mình. Và ông thành công. Công ty bây giờ đã lớn mạnh đến nhường này.
Lại nói đến cái tên Steven. Ông vốn dĩ là Kim Taehwan, thế nhưng thời còn trẻ ông cũng như Taehyung bây giờ, được sang nước ngoài học hỏi và tìm tòi vốn liếng kinh doanh khá nhiều, bạn bè ở nước ngoài hay thường gọi ông bằng cái tên Steven, Steven Kim.
Chủ tịch xuất hiện ở công ty, Park Jimin cũng không ngoại lệ bị đánh một đòn lên đại não. Ra là thế. Bây giờ thì hắn hiểu tại sao ngày đó chính Taehyung nói việc Jungkook có mặt ở nhà riêng là do chủ tịch Kim quyết định. Thì ra chủ tịch Kim đã sớm