Thời gian trôi qua rất nhanh. Mới đó từ hôm Taehyung hỏi cậu về việc đi chơi cuối tuần thì hôm nay cũng đã đến. Jungkook đồng ý, đương nhiên là đồng ý vì đây là lần đầu tiên cậu có cơ hội đi xa cùng Taehyung. Trước đây khi còn học cấp ba, bởi vì khác khối nên không thể cùng đi ngoại khóa chung. Cũng chỉ có thể để hình bóng ai đó trong tim mà mang theo. Hôm nay có cơ hội, nhất định phải nắm lấy. Cũng không biết cơ hội này có giúp Taehyung lấy lại trí nhớ hay không bởi vì Jungkook vẫn chưa có cách nào đối với hắn cả. Nghĩ đến đây cậu lại thoáng buồn tủi. Trước đây rõ ràng Taehyung cùng cậu đều thân thiết, gần gũi nhau như thế mà hiện tại muốn tìm lại kỉ niệm nào đó sâu đậm nhất thì đều không có. Chính vì thế nên nhiều lúc ngồi suy nghĩ, cậu lại cảm thấy vô vọng.
"Xong chưa?"
Mải miết ngồi thừ ra một chỗ, Jungkook cũng không để ý ai đó từ khi nào đã bước vào phòng mình. Còn đứng ngay trước mặt mà bản thân lại không hay biết. Cậu thoáng giật mình ngước lên đối diện với người cao lớn hơn.
"Xong?" Jungkook mơ hồ đáp lại.
"Soạn đồ xong chưa? Sắp đến giờ lên xe rồi."
Lúc này như có hồi chuông vang lên kéo Jungkook ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn để trở về với thực tại. Cậu nhìn xuống túi đồ mới gấp xếp dang dở trước mặt, miệng ậm ờ cộng thêm bối rối đưa tay lên gãi đầu. Hắn thấy Jungkook có vẻ không tập trung, vẻ mặt hơi tái đi liền nhìn chằm chằm.
"Không khỏe sao? Có đi được hay không?"
Jungkook ngước lên, gật gật.
"Tôi vẫn tốt. Vẫn có thể đi được mà."
Nghe vậy hắn mới an tâm gật đầu. Sau khi bảo cậu nhanh lên một chút mới trực tiếp rời khỏi phòng.
Chín giờ sáng, cả hai ngồi trên xe hơi mà Namjoon đã chuẩn bị sẵn lên đường đến LilvenHill. Chuyến đi này trừ bỏ đồ đạc cá nhân do mỗi người tự chuẩn bị, các thứ khác như xe cộ, chỗ nghỉ ngơi, ăn uống đều được Namjoon an bài tốt từ trước. Vốn dĩ chuyến đi này đối với Taehyung mà nói vừa là một kì nghỉ cho bản thân mà đồng thời cũng là đi công tác. LilvenHill là nơi kinh doanh mở dành cho các thương nhân trong nước và nước ngoài đến đầu tư. Vì thế nếu thực lực của hắn tốt, không những có thể liên hệ thêm nhiều nhà đầu tư có tầm cỡ cho công ty mà còn kết giao được thêm vài mối quan hệ có tiềm năng. Nói chung chuyến đi lần này chỉ có lời, tuyệt nhiên không có lỗ. Taehyung ngồi trên xe hướng mắt ra khung cảnh bên ngoài qua cửa kính ô tô, tâm trạng vạn phần hài lòng.
Jungkook ngồi bên cạnh tuy có phấn khích nhưng suy cho cùng cũng chỉ là phản xạ tự nhiên, ngoài ra trong lòng chỉ toàn vài ba thứ vớ vẩn linh tinh. Cậu thoáng nghĩ đến vài trăm cách giúp Taehyung hồi phục trí nhớ. Nhưng mà tất cả đều không được, không có cái nào khả thi. Jungkook phải làm sao? Nếu bây giờ Taehyung có thể nhớ lại, chắc chắn chuyến đi này sẽ vạn phần có ý nghĩa. Ít nhất sẽ tạo nên được nhiều kỉ niệm mà trước nay chưa bao giờ có. Nhưng mà thực tại Taehyung là Taehyung. Cậu là cậu. Không phải là hai người thân thiết như trước đây. Rồi sẽ không có khái niệm nào là ôm hôn, là nắm tay, là đạp xe bon bon cùng nhau chạy dọc bờ biển. Càng nghĩ càng xuống tinh thần. Tốt nhất nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, mọi việc đến đâu hay đến đó.
Lúc này cánh tay của Taehyung vì chuyển động của xe mà cọ cọ vào cánh tay cậu, Jungkook mới giật mình nhớ ra bọn họ ngồi cạnh nhau ở hàng ghế sau bác tài. Không để ý thì thôi, để ý rồi tim lại không ngăn được rối loạn một phen.
Lúc đó Taehyung đột nhiên quay sang, mắt vô tình chạm trúng ánh nhìn đắm đuối của Jungkook, lập tức bị chọc cho buồn cười."Nhìn tôi?"Jungkook không nói gì, chỉ quay sang hướng khác. Kì thực đúng là nhìn hắn rồi. Bây giờ có chối cũng bằng thừa.Taehyung cười cười nhìn vào sườn mặt nhỏ gọn của người bên cạnh. Tầm mắt còn nhu thuận thu vào gò má mang màu hồng của đào tuyết. Trong đầu hắn bất chợt lóe lên hai chữ. Muốn cắn.Mất đúng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cả hai cũng đặt chân đến nơi mà người ta mệnh danh là thiên đường nhỏ. Theo như mệnh danh ấy ít nhiều cũng có thể đoán ra được độ đầu tư đối với LilvenHill. Khu nghỉ dưỡng nằm ở sườn đồi có những khách sạn và nhà hàng với ban công hướng ra biển phía Nam. Dòng suối tự nhiên chảy từ đỉnh xuống chân đồi, chảy róc rách dọc qua hệ thống spa ngoài trời khiến người ta có cảm giác càng thêm yên bình. Tất cả lối kiến trúc đều hòa hợp với thiên nhiên một cách tối đa và đó cũng là phong cách của Namjoon. Một chút tinh tế cộng với phá cách thế nên thích cái gì đó đẹp đẽ mà vẫn mang màu sắc tự do tự tại.Bước vào thế giới xa hoa này, thân phận của Jungkook cũng thay đổi. Bất quá không còn có cảm giác là người làm đi theo ông chủ. Trái lại các túi đồ lỉnh kỉnh có nhân viên khách sạn mang theo ở phía sau, việc của Jungkook hiện tại đó là đi theo Taehyung. Một cách thoải mái nhất xem đây là một chuyến du lịch.Sáng nay Namjoon có công việc cần giải quyết với các nhà đầu tư nên không thể đón Taehyung. Với lại hắn cũng không bài xích chuyện này. Chỗ anh em thân thiết, còn có thể tính toán chi li như vậy sao?Lễ tân đứng ở quầy khi nghe được hắn tên Kim Taehyung thì nhận ra ngay là người mà ông chủ đặc biệt mời đến. Còn có đưa cho hắn chìa khóa phòng đã chuẩn bị từ trước. Cầm trong tay chiếc chìa khóa nhỏ màu vàng đồng, mở chiếc cửa gỗ xa hoa, một mùi thơm từ các loại đồ gỗ tinh xảo cùng sáp thơm tức thì thoang thoảng bên cánh mũi đến dễ chịu. Taehyung bên khóe môi khẽ cười hài lòng."Đúng là Suite có khác!"Cả hai vào trong, cùng nhau dành