Nói xong câu đó, Jungkook mới hạ mình đứng lại tư thế ban đầu. Cậu nhìn hắn. Ánh mắt thật lạ nhưng cũng thật nhiều ẩn ý. Chúng chồng chất lên nhau, dày đặc đến nỗi hắn không cách nào nhìn thấu.
"Chẳng phải hôm qua đã ngủ rồi sao? Hôm nay tôi không cần cậu ngủ ở đây." Hắn vừa nói vừa bước đến lấy quần áo từ trong tủ đồ. Hắn cho cùng vẫn không mấy để tâm đến lời mà Jungkook nói. Điều đó khiến cậu có một chút tổn thương.
"Nhưng đó là điều mà em muốn."
Hắn nghe vậy, khóe miệng chỉ khẽ nhếch lên.
"Muốn là được sao? Cậu học ở đâu ra cái suy nghĩ đó?"
Vừa dứt lời, cửa phòng tắm cũng lập tức đóng lại. Cho đến lúc trở ra, trước mắt hắn, Jungkook vẫn đang ở trong phòng và chưa chịu rời đi. Cậu ngồi ở trên giường nhìn hắn, ngoan cố nhìn chằm chằm. Hiện tại cũng đã trễ, hắn thở hắt, nộ khí bắt đầu tràn lên đại não.
"Cậu rốt cuộc không biết nghe lời sao?"
Jungkook nghe hắn nói vậy, chỉ khẽ cười bất lực.
"Anh thực sự không nhớ gì sao?"
"Có gì để nhớ chứ?" Hắn cài khuy áo, chậm rãi tiến lại đối diện cậu.
"Cái hôm đi leo núi, lúc nằm ở trong lều, anh đã từng nói gì với em anh có nhớ không?"
Hắn thậm chí không hề bỏ ra một giây để suy nghĩ mà lập tức trả lời.
"Không nhớ."
Jungkook lúc này cúi đầu, hai vạt áo bị dày vò đến nhàu nát. Là bởi vì cậu đau thật! Đến lời hắn nói mà hắn còn quên. Huống hồ gì việc nhớ đến cậu.
Bởi vậy, đối với hắn, bất cứ việc gì cậu làm cũng đều trở nên quái gở. Nhưng mà làm sao hắn biết được cậu đang cố gắng vì cái gì. Nó... thật sự đau lắm.Jungkook đứng dậy, âm giọng cậu cất lên, có chút run rẩy."Hôm đó em đã hỏi anh rằng liệu khi anh có gia đình rồi, em vẫn có thể theo anh chứ? Và câu trả lời của anh là không." Cậu khẽ hít sâu một ngụm. "Rồi anh có nhớ em đã nói vì sao em muốn theo anh không? Bởi vì em yêu anh đó. Anh còn nói với em tại sao lại không nhân cơ hội để quấn lấy anh kia mà?"Nghe Jungkook nói xong, đoạn kí ức ấy mới tái hiện lại trong trí nhớ của hắn."Nhưng tôi sắp kết hôn rồi. Coi như cậu đã trễ."Trước cái lạnh nhạt từ hắn, Jungkook cuối cùng cũng không thể chịu đựng được thêm. Lần đầu tiên cậu rơi nước mắt trước mặt hắn. Giọt nước nóng hổi chất chứa nhiều tâm sự và đau đớn."Nhưng không phải là hôm nay. Em biết em không có đủ can đảm để quấn quít với anh thật sớm. Thế nhưng không sớm vẫn còn có thể kịp. Và một khi anh chưa kết hôn, chưa cùng với cô ấy đứng trên lễ đường và đeo nhẫn cưới thì em chưa trễ."Jungkook xem như một lần van xin hắn. Chắc là hắn sẽ chẳng bao giờ biết được. Cậu cần hắn. Luôn cần hắn và vội vã hơn nữa khi biết hắn sắp thuộc về người khác. Hình bóng của cậu trong trí nhớ của Kim Taehyung đã nhạt nhòa đến mức đáng thương. Bằng nấy thời gian liều lĩnh bỏ ra, thế nhưng hắn không thể nhớ lại và kết cục mà Jungkook nhận được là một từ 'trễ'. Phải, cậu trễ rồi. Quá trễ để bắt đầu lại từ đầu, quá trễ để hình bóng mình có cơ hội khắc sâu vào hắn lần nữa và quá trễ để giành lấy mối tình đầu tiên của cuộc đời. Trễ cả rồi nên cậu mới tham lam, được bên hắn, dù chỉ một đêm thôi đối với cậu cũng là quá đủ."Cậu thật sự muốn ngủ với tôi sao?"Jungkook gật đầu. Mà hắn chỉ cười một cách tà mị."Cậu hiểu ý tôi không? 'Ngủ' tức là làm tình đấy."Cậu vẫn đứng đó mà ngoan cố. Không quan trọng là hiểu ý tứ của hắn hay không. Chỉ là nếu được ở bên hắn, dù có làm gì đi chăng nữa, cậu cũng sẽ chấp nhận. Bởi vì cậu không còn chọn lựa nào khác. Và cũng chỉ bởi vì hết đêm nay rồi sẽ chẳng còn đêm nào nữa cả."Từ khi nào cậu lại dễ dãi như vậy hả? Hay đây mới chính là bộ mặt thật của cậu? Muốn đàn ông đến vậy sao?"Kim Taehyung tức giận đẩy Jungkook một lượt lui về sau. Ai ngờ cậu không chống chế nổi ngã xuống va vào cạnh bàn. Jungkook rên lên một tiếng đau đớn khiến hắn chợt sững người lại. Jungkook sờ lên mặt mình, nơi xuất hiện vài trận tê buốt đau rát. Có cái gì đó ẩm ướt trên đầu ngón tay. Cậu bỏ tay xuống, tầm mắt hướng đến thì phát hiện đó chính là máu. Một giọt máu nhỏ xuống từ vết rách trên gò má cậu. Jungkook vừa sợ lại vừa giận, cậu vịn lấy chiếc bàn đứng dậy, đối diện với hắn mà nói lớn."Ừ em dễ dãi thì sao? Em muốn anh, muốn ngủ với anh thì sao? Anh nói em quấn lấy anh, bây giờ em thực hiện, anh lại không cho em chút cơ hội nào. Không có tiền lương, ngay đến cả mong muốn của em anh cũng không thể đáp ứng sao?"Nói rồi cậu quệt nước trên khóe mắt, chạy ra khỏi phòng hắn. Kim Taehyung cũng mang theo sững sờ cùng bực dọc quay bước. Hắn mạnh tay mở cửa phòng Jungkook mà xông vào. Cuối cùng kéo tay cậu, áp cả thân hình có chút yếu hơn của Jungkook lên cánh cửa phòng đã ầm một tiếng đóng lại."Nếu như cậu muốn, được, tôi sẽ thật tâm đáp ứng cậu."Hắn bóp mạnh hai bên xương hàm của Jungkook, mạnh mẽ áp môi lên khuôn miệng đang cố gắng hớp lấy từng ngụm khí vì sợ hãi. Lưỡi của hắn ở trong khoang miệng cậu càn quấy như muốn rút cạn sinh khí của cậu. Khác với lần đầu tiên. Nó không nhẹ nhàng, chẳng ngọt ngào và không có lấy chút dư vị hạnh phúc.