Mỗi ngày trôi qua, Jungkook cũng chỉ quẩn quanh ở nhà. Taehyung hắn không thấy trở về nữa. Trong lòng cậu nôn nao muốn được gặp hắn, chỉ muốn nhìn hắn thôi, nhưng tất cả đều được trấn áp bằng cái suy nghĩ chắc dạo này hắn bận mà. Rồi một lúc nào đó cũng sẽ có thời gian cho cậu thôi.
Đối với Jungkook, một ngày trôi qua lúc nào cũng tự cảm thấy nực cười chính mình. Suốt ngày lo chăm chỉ quét dọn, bữa sáng, trưa, chiều đều đúng giờ nấu ăn cho hai người. Thế mà hết ngày này đến ngày khác, người kia đều không về. Cơm ngày nào cũng nguội lạnh, buồn đến nỗi không thể nuốt trôi. Có ngày Jungkook đến chăm sóc cho chủ tịch, nhưng gần đây thì không bởi vì ông ấy đã cùng bà Kim xuất cảnh để chữa bệnh. Tối nào cậu cũng ra trước hiên và ngồi trong vô thức. Biết rằng gió rất lạnh, tuyết cũng đang rơi nhưng phải làm sao đây khi đó là điều mà cậu thích? So với cái lạnh trong lòng thì mức nhiệt ở khoảng -1 đến 0 độ này có thể coi là ấm mà.
Có lẽ là vậy thật..
Jungkook thường ngồi nhìn vào cánh cổng lớn. Nhìn những ánh đèn pha ô tô xuất hiện ở ngoài rồi chạy ngang. Cuối cùng lại đau đáu một nỗi thất vọng vì không phải một ai đó cậu chờ. Kể từ cái hôm Jimin đến cho đến nay, cậu cũng không biết hiện tại là thứ mấy. Lịch trong nhà, kể cả đồng hồ treo tường cũng đã bị cậu bỏ hết vào nhà kho.
Bởi vì nghịch cảnh đó thật quá sức với một trái tim đã tan nát như cậu.
Bao nhiêu sinh hoạt cũng chỉ dựa vào quán tính. Khi mắt mỏi Jungkook sẽ đi ngủ hoặc khi mặt trời ló dạng, cậu tỉnh giấc. Và người mà suốt 24 giờ cậu nghĩ đến đều là Kim Taehyung. Đó không phải là hành động trong vô thức. Đó là thói quen hình thành từ bao giờ cậu cũng không rõ.
____
Đến giữa đêm khuya, cả căn biệt thự đều chìm vào im ắng. Và khi đó cũng là lúc Taehyung quay trở về. Hắn vẫn quay về đó thôi, nhưng trở về vào lúc thật muộn và đi vào lúc ai đó còn chưa kịp tỉnh giấc để nhận ra sự hiện diện của hắn nữa kìa.
Hôm nay cũng thế, khi hắn cho xe vào gara thì đồng hồ cũng đã điểm mười hai rưỡi khuya. Hắn vốn có thể về sớm hơn, nhưng hắn không thích. Chẳng có lí do nào cả. Hay chỉ đơn giản là hắn không muốn nhìn thấy Jungkook?
Taehyung vắt áo khoác lên cánh tay đi vào phòng. Trong phòng hắn thật ấm, khiến hơi lạnh từ tiết trời bao phủ cơ thể hắn phần nào bị xua đi một ít. Hắn bước đến giường ngủ của mình và cái gì đã khiến hắn đột nhiên sững lại?
Hôm nay Jungkook ngủ ở đây sao?
Cậu nằm trên giường, chăn cuộn lại thành một nơi gồ lên thật nhỏ. Chỉ để lộ ra hai mắt đang nhắm nghiền và mái tóc đã ướt sũng mồ hôi. Những gì mà Kim Taehyung có thể nhìn được qua ánh đèn ngủ nhàn nhạt đó chính là từng đợt run rẩy của cơ thể dưới lớp chăn. Không biết vì cái gì, hắn tiện tay vứt áo khoác về phía đuôi giường rồi tiến đến phía Jungkook, khẽ mở chăn ra. Khi đó tay chân cậu bỗng dưng co ro lại, khuôn miệng tím tái mấp máy vài chữ gì đó nghe không rõ. Bộ dạng đáng thương đến nỗi khiến hắn cảm thấy thật sự đau lòng.
Mới mấy ngày không gặp, vì cái gì cậu lại gầy đi như thế?
Kim Taehyung cúi người, muốn dùng tay lau đi những vệt mồ hôi trên trán Jungkook thì phát hiện cậu quả thực sốt rất cao. Có thể là nhiễm lạnh đến toàn thân run rẩy.
Kim Taehyung trở nên khẩn trương đi làm một chút trà gừng nóng. Sau khi cho Jungkook uống xong, tình trạng mới có tiến triển tốt. Nhưng chung quy vẫn chưa thể yên tâm.
Bởi vì sốt cao nên cậu vẫn luôn trong trạng thái mơ hồ. Bất quá lúc lờ mờ mở mắt cũng không phải là đã tỉnh. Jungkook liên tục lầm bầm gì đó trong miệng, mãi mà hắn vẫn không nghe được đó là gì. Chỉ thấy cậu cuộn người rất chặt. Dường như một chiếc chăn bông lớn cũng không đủ cho cậu sưởi ấm.Tay chân hắn không hiểu sao lại có phần mất bình tĩnh. Trong kí ức của hắn trước nay đều chưa từng phải chăm sóc cho một ai đó. Mà Jungkook bệnh nặng như thế khiến hắn thực không biết bắt đầu từ đâu.Cuối cùng, hắn cầm di động gọi cho bác sĩ quen của Kim gia, cẩn thận liệt kê triệu chứng của Jungkook dù biết rằng trời đã rất khuya rồi. Trao đổi với bác sĩ xong, có đơn thuốc được gửi đến thế nhưng không có cách nào có thể ra ngoài. Bởi vì hắn thực không yên tâm khi bỏ cậu một mình để chạy đi mua thuốc. Kết quả, người nửa đêm phải chạy đi mua thuốc và mang đến biệt thự của hắn là cậu trợ lí."Trưởng phòng, tôi đã mua đủ loại ngài cần. Ngài có bệnh sao ạ?" Cậu trợ lí nhiệt tình hỏi han."Không, tôi không sao. Mà cậu làm tốt lắm. Tháng này tôi thưởng cậu gấp hai."Hắn tuyên dương trợ lí vài câu sau đó lại trở vào nhà. Lấy nước lấy thuốc cẩn thận cho Jungkook còn đang bất tỉnh uống vào. Không lâu sau, tình trạng của cậu cũng có thể xem là khả quan hơn. Lúc này hắn mới yên tâm ngồi chia bao thuốc lớn thành từng cử một cho vào túi bóng nhỏ. Tỉ mỉ ghi lại giờ giấc uống thuốc dán ở trên.Quay đi quay lại, chẳng mấy chốc một tiếng rưỡi đồng hồ đã trôi qua. Kim Taehyung lúc này mới khẽ đắp lại chăn cho Jungkook, sau khi chỉnh lại nhiệt độ máy sưởi mới rời khỏi phòng. Hôm nay hắn