Đến trưa Jungkook mới tỉnh lại. Cơ thể do đói và khát nên suy nhược đến mức không thể ngồi dậy nổi. Cậu chỉ khẽ nhíu mi nhìn ánh sáng bất chợt lùa vào tầm mắt đến chói chang và nhận ra bản thân thật sự vẫn còn sống. Ấy thế mà tối qua, cơn sốt ập đến, nó khiến toàn thân cậu lạnh lẽo đến đau đớn. Bằng một cách vô thức nhất, cậu chỉ có thể tìm đến căn phòng của Taehyung như thể muốn tìm kiếm chút hơi ấm nào đó còn sót lại. Sau đó thì cậu chẳng còn ý thức nữa.
Hình như là mơ thì phải, cậu đã thấy Taehyung ở bên cạnh mình. Nhưng rồi lại cách xa ngàn dặm khiến cậu không thể nhìn thấy hắn nữa. Lúc đó Jungkook chỉ có tuyệt vọng và nghĩ rằng cậu đã thực sự rời xa hắn, rời xa cõi đời này rồi. Nên khi đó, cậu chỉ có thể đau đớn mà thốt lên một nghìn lần rằng "Sau này... hãy ở cạnh bên em..."
Lúc cậu mơ màng ở trên giường với khóe mắt ầng ậng nước vì vui sướng thì có ai đó mở cửa phòng đi vào.
"Anh Jungkook, anh tỉnh rồi sao?"
Jungkook chỉ kinh hãi nhìn cô gái đang đi đến bên giường, khuôn mặt hằn rõ vẻ lo sợ. Dù muốn lắm nhưng không thể nói nổi thành tiếng. Mà cô gái đó hình như hiểu được cậu đang nghĩ gì.
"Em là Sanny, cậu chủ Kim đã thuê em đến để chăm sóc cho anh. Cho nên anh đừng sợ. Bất cứ việc gì anh cứ nhờ vả ở em. Em hứa sẽ làm thật tốt." Cô gái này nhỏ tuổi hơn Jungkook, khoảng chừng 17 tuổi. Với mái tóc dài và đôi mắt một mí to đen láy, nó khiến những lời nói ở cô bé trở nên đáng tin tưởng hơn bao giờ hết.
"Anh ăn chút gì đó nhé. Ăn xong còn phải uống thuốc. Cậu chủ nói rằng hôm qua anh sốt rất cao."
Jungkook nhìn cô bé, nghe được là người của Taehyung nên trong lòng không còn nghi hoặc nào nữa. Chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi ăn chút cháo và uống thuốc, Jungkook mới có thể nói chuyện bình thường. Không chờ được lâu hơn nữa, cậu liền nhân cơ hội hỏi Sanny về những điều mà trong lòng đang thắc mắc.
"Sanny, khi nãy em nói Taehyung thuê em sao?"
Sanny lanh lẹ gật đầu.
"Vâng ạ. Cậu chủ bảo em sẽ ở đây cho đến khi sức khỏe của anh hồi phục."
Jungkook bên miệng mỉm cười, trong lòng thoáng có chút vui mừng. Vậy là hắn đã thực sự quay trở về sao? Hơn nữa còn lo cho cậu.
Sanny ở bên cạnh nhìn Jungkook. Nụ cười đó, rất nhẹ và chỉ là một chút thoáng qua thôi thế nhưng cũng đủ để cô bé hiểu được tại sao anh họ mình lại một mực khăng khăng muốn bảo vệ cậu như thế.
Buổi tối đó Jungkook không vội ngủ sớm dù cho Sanny đã dặn rất nhiều lần rằng cậu phải làm như vậy. Cho đến khi cô bé đi ngủ, Jungkook mới lại ngồi bên cạnh cửa sổ và chờ. Jungkook cũng không biết lí do gì khiến bản thân cậu trở nên 'lì lợm' như thế? Nhưng chỉ là dù cho có quên béng đi thực tại thì cậu vẫn có thể cảm nhận được cái ngày hắn đứng trên lễ đường đã không còn xa nữa.
Lâu rất lâu sau đó, khi mà Jungkook đã bắt đầu cảm thấy mệt thì hắn mới trở về. Chắc là hắn chỉ vừa xuống máy bay, sau chuyến đi đến Jeju dài thật dài. Sanny đã ngủ rồi nên hắn chỉ nhẹ nhàng đi vào nhà. Thế nhưng hắn đâu có ngờ, khi vừa lên đến cửa phòng mình thì cánh cửa bên cạnh mở ra. Hắn quay lại thì thấy Jungkook trong bộ dạng khá hơn tối qua rất nhiều. Có lẽ Sanny chính là một cô bé được việc.
"Vẫn thức sao? Sức khỏe của cậu hiện tại, nên đi ngủ thì tốt hơn."Jungkook chỉ đơn giản mỉm cười."Anh về rồi." Cậu bước đến bao trọn vòng tay mình xung quanh hắn. Ấm thật. Đây mới chính là điều mà cậu cần.Biết rõ sức khỏe của Jungkook nên hắn không cự tuyệt ngay. Thay vào đó, một lúc sau mới khẽ hắng giọng."Trễ rồi, tôi muốn nghỉ ngơi."Jungkook nới lỏng vòng tay, ngoan ngoãn để hắn rời đi. Nhưng cậu không về phòng mình. Trái lại, khi hắn đã nằm ở trên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì Jungkook vẫn đứng ở cạnh giường, dùng ánh mắt chất chứa nhiều điều muốn nói hướng đến hắn."Làm sao vậy? Sao cứ đứng ở đó? Không đi ngủ sao?"Jungkook khẽ lắc đầu."Đầu em nhức lắm. Ngủ không được."Lúc này Kim Taehyung mới thở dài, suy nghĩ gì đó rồi dịch sang một bên. Ngón tay chỉ chỉ xuống chỗ trống trên giường."Nằm xuống đây đi."Jungkook nghe lời hắn nằm xuống rồi quay hẳn người về phía hắn. Taehyung lúc đó nhẹ nhàng đưa những ngón tay thon dài đặt lên trên thái dương của cậu. Khẽ xoa xoa.Jungkook thoải mái đến mức cứ ngỡ như đây là giấc mơ ngọt ngào hiếm hoi xuất hiện vào mỗi tối của cậu. Bây giờ thì Jungkook mới biết, ánh mắt của cậu cũng thật nhớ thương Kim Taehyung. Khi không có hắn thì muốn được nhìn thấy. Thế nhưng khi nhìn thấy rồi thì cứ muốn mãi được nhìn như thế thôi.Vậy mà đáp lại ánh nhìn chất chứa cả tấm lòng ấy của Jungkook, Kim Taehyung lại nỡ thốt lên bao điều sắc nhọn như lưỡi dao găm thẳng vào cõi lòng đã sớm vỡ tan của cậu."Cậu như vậy, ngày mai sao có thể tham dự lễ cưới của tôi?"Chỉ một câu nói ấy thôi, linh hồn của Jungkook cứ như bị dày xéo đến đau thương. Bao nhiêu ngày qua cậu cố gắng để làm gì? Giả vờ ngu ngốc để làm gì? Chờ đợi để làm gì? Rốt cuộc khi Taehyung trở về, hắn lại vô tình đạp đổ hết tất cả những gì mà cậu