"Mẹ em... Anh biết bà ấy sao?" Jungkook hỏi hắn với ánh mắt mong chờ. Giống như tia hi vọng nào đó chợt tồn tại sau cùng.
"Jeon YooRa là mẹ kế của anh. Vài năm trước bà ấy cùng ba anh tái hôn."
Nghe nói đến đây, cậu dần dần cúi đầu. Trong miệng chỉ khẽ à một tiếng. Rốt cuộc cũng chỉ vậy thôi. Cậu vẫn là một người thừa thãi sau tất cả. Người cậu thương yêu đều có gia đình, có hạnh phúc và có người để yêu thương. Mọi người có tất cả, có những gì mà cậu không thể có. Có thật là mẹ ư? Nhưng mẹ có gia đình riêng rồi. Bằng ấy năm chẳng hề quay về tìm cậu. Vậy Jungkook có nên tin rằng mẹ vẫn muốn gặp lại mình? Hay sự gặp gỡ này sẽ chỉ khiến bà ấy trở nên khó xử hơn.
Nghĩ rồi Jungkook khẽ lắc đầu. Đôi con ngươi mờ tịt.
"Làm sao có thể gặp lại bà ấy chứ..."
"Nếu em đồng ý, anh có thể lập tức đưa em đi. Đến lúc đó em sẽ được đoàn tụ với mẹ."
Jungkook chỉ khẽ cười một cách bất lực.
"Em sẽ không đi. Bà ấy thực không cần phải gặp lại em. Em như vậy, một mình, là ổn rồi. Anh cũng không cần phải tỏ ra thương hại em. Em không sao cả."
Tiếp sau câu nói của Jungkook chính là một khoảng lặng giữa cả hai. Namjoon ngồi đó nhìn cậu, nhất thời không biết phải thuyết phục ra sao. Hắn trước giờ ít khi phải làm thế này trước ai. Thế nên hiện tại có chút đuối lí. Cũng không thể cho mẹ gặp Jungkook ngay bây giờ để cậu thực sự hiểu, bà ấy đã mong mỏi cậu ra sao.
Lúc này ở cửa, Park Jimin đột ngột xuất hiện. Y tiến vào trong, chỉ duy nhất hướng về Jungkook mà đi tới. Y nghe cả rồi, Jungkook vẫn còn có mẹ ruột, vẫn có thể có một gia đình khác thương yêu cậu, cho cậu hạnh phúc mà không để cậu rơi vào khổ đau lần nữa. Thế nên dù có ra sao đi nữa, y cũng phải thuyết phục Jungkook nhanh chóng rời khỏi đây. Nơi này, thực quá ngột ngạt rồi.
"Jeon Jungkook, em nghe anh. Mau rời khỏi đây."
Cậu ngẩng đầu nhìn y, nở nụ cười nhợt nhạt.
"Tại sao chứ?"
"Em thực muốn làm khổ bản thân mình sao? Taehyung sẽ kết hôn, cậu ấy thực sự rời bỏ em rồi. Vì cớ gì em còn muốn ở lại?" Park Jimin tức giận tiến đến xốc tung chăn bông của cậu xuống giường. Y cầm tay Jungkook, bằng sự đau lòng ẩn chứa nơi đáy mắt mà mong muốn kéo cậu rời khỏi nơi đây.
Ở cổ tay đau nhói, cả khi y tức giận mà lớn tiếng, nó thực khiến Jungkook cảm thấy sợ. Cậu giật mạnh tay khỏi sự lôi kéo của Jimin, tự cố ép mình vào một góc mà bó gối. Âm giọng một lần rồi một lần nữa nức nở."Làm sao có thể chứ? Không ai cần em cả. Dù có đi đâu thì em cũng chỉ có một mình. Ở đây, em hứa sẽ vui lên mà. Chỉ là cho em hết hôm nay thôi, cho em đau lòng một chút. Bởi vì em mất anh ấy rồi." Jungkook nhìn Jimin, nước mắt cậu hai hàng chảy dài trên gò má. Thấm đẫm lên những vết nước cũ đã khô và cả vết thương mà Kim Taehyung đã gây nên cho cậu, ở nơi bây giờ đã trở thành một cái sẹo mờ.Park Jimin vội đi đến ôm lấy Jungkook. Y đau quá. Đau như chính bản thân mình bị thương tổn. Y thương Jungkook, lúc trước là thương vì tình yêu, còn bây giờ, y thương cậu như chính cơ thể mình.Cảnh tượng đó, Park Jimin đang ôm lấy một Jeon Jungkook đang khóc thật lớn trấn an và vỗ về. Đột nhiên hắn cũng thấy trái tim mình nhói lên một đợt. Hắn trước nay là một người tàn nhẫn với người khác. Thế nhưng Kim Taehyung hẳn còn tàn nhẫn hơn như vậy mới có thể khiến Jungkook bi thảm đến mức độ này.Park Jimin ôm lấy khuôn mặt đầy nước mắt bi thương của Jungkook, buộc cậu nhìn thẳng vào mắt mình mà nói."Vẫn còn rất nhiều người cần em, yêu thương em. Cho nên nghe lời anh, phải rời khỏi đây.""Vậy... vậy còn Taehyung?""Em giờ này còn có thể nghĩ cho cậu ta sao? Hãy rời khỏi đây và quên Kim Taehyung đi. Sau này tuyệt đối chỉ được nhớ người mang đến hạnh phúc cho em thôi. Em hiểu không?"Jungkook nghe y, cắn răng gật đầu."Nhưng... có thể... có thể cho em đến dự lễ cưới của anh ấy được không? Chỉ một chút thôi. Rồi em sẽ đi đến bất cứ nơi nào mà anh muốn.""Không cần. Tại sao lại phải buộc mình làm như vậy? Hả Jungkook?""Bởi vì em yêu anh ấy. Cho nên nếu có thể chứng kiến cảnh anh ấy hạnh phúc thì em cũng sẽ không ray rứt nữa."Cuối cùng, Jimin đều chấp nhận lời của Jungkook. Xem như thực hiện lời thỉnh cầu cuối cùng trước khi cậu rời xa khỏi nơi này để có một cuộc sống mới.***Bốn giờ chiều tại lễ đường, hôn lễ đã bắt đầu được cử hành. Ở bên trong lễ đường thật rộng với hàng ghế ở trên là bà Kim vừa mới về nước để tham dự lễ cưới của con trai cùng ông bà Hwang, ba mẹ Jiyoon. Các hàng ghế giữa đều là bà con quen thân và các đối tác quan trọng nhất. Hàng ghế cuối dành cho phóng viên và nhà báo đến ghi hình. Một đám cưới khoa trương như muốn để mọi người đều được chiêm ngưỡng cái ngày trọng đại này.Giây phút mà Jiyoon ôm bó hoa hồng với chiếc váy cưới lấp lánh đầy kiêu sa bước đến phía hắn cũng là lúc tất cả mọi ánh đèn đều chiếu về lối đi trải đầy cánh hoa thơm. Jiyoon hôm nay rất xinh đẹp và Kim Taehyung cũng rất anh tuấn. Đó chính là tất cả những gì đẹp đẽ mà Jeon Jungkook đã nhìn thấy. Cậu chỉ đứng ở đâu đó trong đám người ở hai bên lối đi và quan sát, với chiếc áo sơmi trắng và quần tây, khuôn mặt tiều tụy được được trang điểm để biến thành một cậu trai trẻ hồng hào