Một buổi tối nọ, Taehyung hẹn Park Jimin tới một quán cà phê nhỏ. Không phải dịp để bạn bè tán gẫu mà hơn hết là việc đi tìm tung tích của Jungkook. Hắn nhớ trước đây, cô bé tên Sanny đã từng nhắc đến Jimin khi hắn hỏi về Jungkook. Hiện tại hắn mới nhớ ra, liền hẹn y đến nói chuyện.
"Jimin, cậu thực sự không biết chút gì về Jungkook sao?" Lần này đã là lần thứ ba hắn lặp lại câu hỏi này. Vốn dĩ trước khi đến đây, hắn cứ tưởng sẽ có hi vọng. Nào ngờ...
Jimin ủ rũ gật đầu. Cuối cùng cái ngày này cũng tới. Y phải đối diện với Taehyung. Y quả thực là một người bạn không tốt.
"Ngày đó bởi vì quá giận cậu nên tôi đến thuyết phục em ấy rời đi. Nhưng lại không ngờ đến giữa cậu và Jiyoon là giả. Tôi cũng không nghĩ Jungkook hoàn toàn không để lại tung tích ở đây." Y rầu rĩ nói, có lẽ cũng đã thất vọng về chính mình nhiều lắm. "Nhưng Taehyung, không biết có nên nói ra với cậu hay không. Kì thực lần đó, Jungkook là đi với Namjoon, nói sẽ gặp mẹ ruột. Nhưng tôi lại không biết bọn họ đến nơi nào."
Hai con ngươi của hắn một mực trừng lớn, nét mặt nổi lên đầy tia hoang mang. Jungkook là đi với Namjoon. Bây giờ hắn mới nhận ra, thảo nào từ lúc Jungkook biến mất cũng không thấy Namjoon xuất hiện nữa.
"Nếu như vậy để tôi gọi di động cho Namjoon." Hắn vội vã cầm lấy điện thoại. Nhưng rốt cuộc lại bị lời của Jimin dập tắt hoàn toàn hi vọng.
"Namjoon có lẽ không còn sử dụng số đó nữa. Lúc trước tôi cũng đã thử gọi để hỏi thăm Jungkook, nhưng không ngờ lại nhận được tin số máy không tồn tại."
Taehyung nắm chặt lấy di động, cánh tay bất lực buông thõng. Thế đấy, một khi đã đi, cậu biến mất như chưa từng xuất hiện bên hắn. Nhìn xem, ở trước mắt hắn, chỗ nào cũng là Jungkook. Cả tháng qua, không có ngày nào hắn không điên cuồng chạy theo một người trông thật quen mắt, để rồi cuối cùng hụt hẫng nhận ra đó hoàn toàn không phải người hắn nhung nhớ. Bây giờ thì hắn đã hiểu, hắn nhớ cậu đến phát điên!
"Taehyung à, cả tháng nay cậu không đến công ty, Jiyoon nói cậu đi tìm Jungkook. Cậu... thực sự có tình cảm với em ấy rồi sao?"
Taehyung tựa người về phía sau, cười nhạt.
"Tôi quá đáng lắm đúng không. Tự gây ra mọi chuyện, tự khiến mình hối hận. Còn khiến Jungkook tổn thương. Tôi thực sự chỉ muốn gặp em ấy để nói câu xin lỗi thôi. Bất luận Jungkook có còn muốn nhìn thấy tôi hay không."
Nhận thấy đau khổ trong hắn đã dâng đến đỉnh điểm. Có người bạn nào đối với đau khổ của bạn mình lại có thể im lặng mà trơ ra. Jimin, y cũng thấy tội lỗi vô cùng. Chỉ hận bản thân quá nóng vội, quá ích kỉ, đã để lại hậu quả khôn lường như hiện tại.
"Taehyung, trước khi cùng Namjoon rời khỏi Hàn Quốc, tôi có nghe Jungkook nói sẽ đến tạm biệt chị gái, là người chị kế của em ấy. Nhưng tôi lại không có địa chỉ."
Taehyung vừa nghe Jimin nói, trong đại não lập tức như có dòng điện xẹt qua.
"Người đó tên là gì?"
"Cậu hỏi chị của Jungkook?"
"Ừ."
"Theo tôi nhớ hình như tên Lee Yeon."
Hắn ngồi thẳng dậy, mi tâm khẽ nhíu chặt suy nghĩ. Tiếp sau đó vội vàng rời khỏi chỗ ngồi tiến ra xe hơi của hắn đang đỗ ở trước cửa quán. Biểu tình vừa hấp tấp, lại có phần mừng rỡ. Là vì hắn nghĩ đã có thể tìm được tung tích của Jungkook hay chỉ đơn giản là vì nỗi thất vọng hiện tại đã lớn đến nỗi dù chỉ là một phần trăm cơ hội thôi cũng khiến hắn không còn là chính mình nữa.Jimin đuổi theo phía sau, ra đến nơi, đã thấy Taehyung đứng cạnh xe hơi, tay cầm chiếc di động, hai mắt chăm chú như lục tìm gì đó."Có chuyện gì sao?""Jimin..." Hắn thở hồng hộc gọi một tiếng."Sao?""Tìm thấy rồi. Địa chỉ của Lee Yeon."Jimin hốt hoảng nhìn hắn. Không có nhầm chứ? Sao có thể nhanh như vậy đã tìm ra."Cậu tìm được ở đâu chứ?""Ở đây." Vừa nói hắn vừa chìa chiếc di động ra trước mắt Jimin. Chiếc di động thoạt nhìn đều biết không phải của Taehyung. Mà sao lại có thể giống di động của Jungkook như vậy. "Jungkook không cầm di động theo. Mà trong đây, em ấy có lưu tin nhắn từ Lee Yeon, trong đó có địa chỉ nhà.""Vậy bao giờ cậu định đến đó?""Ngay bây giờ."Taehyung chỉ để lại ba chữ như vậy rồi cứ thế lên xe rồ ga chạy đi mất. Người cuối cùng gặp Jungkook là Lee Yeon. Hắn cũng nên tin rằng Jungkook đã nói với cô mình sẽ đi đến đâu. Chỉ một khắc thoáng qua thôi, Taehyung đã thực sự nghĩ, nếu hắn có thể biết chính xác Jungkook đang ở đâu, hắn nhất định sẽ lật tung cả đất nước ấy lên chỉ để được nhìn thấy cậu.Đến nơi, đúng như địa chỉ ở trong di động Jungkook thì đây là một ngôi nhà nằm không quá cách xa trung tâm thành phố. Cũng là một ngôi nhà khá ấm cúng và khang trang. Taehyung đến đây cũng là 9 giờ tối. Thời điểm hắn bấm chuông cửa thì Lee Yeon cũng đang chuẩn bị nghỉ ngơi rồi. Thấy trong nhà sáng đèn, sau đó cửa nhà bật mở, Taehyung cũng không ngăn được bản thân lại, tim đập rất vội."Cho hỏi anh tìm ai?" Cô gái với mái tóc ngắn bước ra từ trong nhà nhỏ nhẹ hỏi hắn."Cô có phải là Lee Yeon?""Đúng rồi. Là tôi. Anh tìm tôi có việc gì?""Tôi muốn hỏi một số thứ về Jungkook."Khi nghe hắn nhắc đến cái tên của đứa em nhỏ, tâm thức của Lee Yeon lại trở về vài tháng trước. Jungkook của cô đã đến đây và đó cũng là lần cuối cùng cậu đã ngồi tâm sự cùng cô thật lâu. Bỗng Lee Yeon nhớ ra một thứ, liền hỏi hắn."Cho hỏi anh tên gì?""Tôi tên Kim Taehyung."Quả thực, vừa nghe được cái tên Kim Taehyung, Lee Yeon lập tức để hắn vào nhà nói chuyện. Nếu như trí nhớ của cô không tồi thì người này chính là người đã cứu Jungkook. Còn có lần cuối cách đây mấy tháng, cậu đã nhắc tới cái tên này, hơn nữa là nhắc tới trong thanh âm nức nở đến đáng thương.Lee Yeon mang cốc nước mát đến cho hắn. Taehyung hiện tại đang dừng chân trước khoảng tường rộng với vô số những tấm hình được đóng khung và treo một cách tỉ mỉ.