Thùng xe tải bởi vì ma sát quá mạnh xuống mặt đường tạo thành vết nứt khiến dầu rò rỉ và bốc cháy. Đốm lửa nhỏ nhanh chóng lan ra mặt đường, lửa bốc lên cao và nhả ra cột khói mù mịt khiến đoạn đường đêm mấy chốc ùn tắc. Lòng đường bị xe tải chắn ngang, những chiếc xe đi đến không còn cách nào khác phải dừng lại. Một vài người hốt hoảng gọi cảnh sát. Một vài người lớn dạ tiến đến bởi vì nhìn thấy người tài xế xe tải vẫn còn bị mắc kẹt và cả chiếc xe hơi đâm sầm vào gốc cây có người đàn ông đang bất tỉnh.
Kim Taehyung gục đầu lên vô lăng, cái trán rộng dưới lớp mái là máu đỏ tươi chảy dọc xuống đường nét trên khuôn mặt hắn. Ô tô đã bể nát mất một bên, cửa kính xe cũng vỡ vụn. Đôi mắt hắn nhắm hờ, tâm trí vẫn còn đủ để nhận thức những thứ đang xảy ra xung quanh. Mùi khét của động cơ cháy, mùi dầu hăng hăng, tiếng ồn ào của mọi người, có cả tiếng ầm ầm khi người ta đang cố phá cửa xe tải để cứu người tài xế. Sau đó, tiếng xe cảnh sát và cứu thương cũng nườm nượp kéo đến. Bọn họ chín người mười tiếng, trong đám đông hắn không thể nghe ra thanh âm nào rõ ràng. Chỉ có cảm giác mơ hồ rằng cánh cửa xe bị gỡ ra, mọi người cứu hắn khỏi mớ hỗn độn.
"Người này chẳng phải là Kim Taehyung đó sao?"
Có người đã hét lên như thế. Sau đó hắn đã được đưa ra ngoài một cách nhanh chóng hơn. Bởi vì ngọn lửa và chiếc xe kia, không biết bao giờ thì phát nổ. Chúng chỉ cháy và lặng lẽ dọa người.
Kim Taehyung cảm thấy cánh tay mình đơ cứng. Toàn thân hắn rã rời. Phút chốc, cái mà hắn cảm nhận được nó không chỉ đơn thuần là đau đớn về thể xác nữa. Hắn nghĩ tới gia đình, bạn bè và cả Jungkook. Ngực trái hắn bất chợt đau như có tia lửa chạm vào. Jungkook, thậm chí hắn còn không kịp tìm cậu...
Khi vừa được mang ra khỏi xe, chiếc xe tải cũng cùng lúc phát nổ. Thanh âm lớn đến nỗi khiến mọi người đều kinh hoảng chạy đi. Và cả sức nóng truyền tới cùng khói mịt mù, chúng khiến lồng ngực hắn trở nên ngột ngạt. Hắn cố gắng nghiêng đầu, hướng tròng mắt tới đám lửa đang nuốt trọn chiếc xe lớn kia.
Máu và ngọn lửa bốc cháy...
Trong hắn lại bất chợt xuất hiện thêm một cơn đau. Tay chân không thể cử động nên hắn cũng chỉ còn cách nuốt nước bọt để chịu đựng nó. Cơn đau đầu ập đến kèm theo giấc mơ ấy. Đến rồi... những kí ức vỡ vụn đang được hàn gắn.
Chiếc xe hơi lao nhanh.
Cậu bé ở phía trước nhìn hắn mỉm cười.
Người nắm tay hắn đi dưới mưa, người có thanh âm trong trẻo dễ chịu nhất mà hắn từng nghe.
Jungkook! Hắn không điên rồ, tất cả những gì hắn thấy, từng mảnh kí ức xuất hiện trong hắn hoàn toàn là Jungkook. Nhiều đến nỗi khiến hắn thực sự trở nên bi thương khôn cùng.
Đó không phải ngẫu nhiên hay là một sự trùng hợp kì diệu. Cũng không hề là những ảo tưởng trong mơ hồ của hắn. Taehyung chắc chắn chúng đều là sự thật, điều mà hắn đã từng trải qua, điều mà hắn đã từng khắc sâu và thực sự quý giá.
Vụ tai nạn xe ở Luân Đôn ngày trước, ở đó cũng có máu, có đông người và có cả đám lửa cháy rực như hiện tại. Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi và quên đi mọi thứ, hắn đã nhìn thấy bàn tay mình đầy máu. Hắn đã nghĩ đến Jungkook, hắn nhớ cậu tột cùng và bây giờ cũng thế. Nhớ, ân hận và đau thương còn nhiều hơn khi trước. Khi ấy Taehyung biết hắn yêu cậu, nhìn bàn tay đỏ rực của mình, hắn sợ không thể trở về để nói với cậu một lời yêu. Cho đến hiện tại, cảnh tượng cũng là của ngày đó, nhưng những cảm xúc ấy lại được nhân lên gấp đôi, gấp ba hay cũng có thể gấp nghìn lần. Ngày đó hắn chỉ yêu cậu. Nhưng bây giờ thì khác, vừa yêu vừa ân hận. Bởi vì Taehyung nhớ ra, có phải hay không, quãng thời gian qua người mà hắn làm cho thương tổn chính là người hắn đã từng yêu thương sâu đậm.
Nỗi đau đớn bức hắn cho đến ngất đi.
Dù có là thân phận nào hắn vẫn yêu Jungkook. Điều đó khiến hắn vui. Nhưng cái mà hắn không thể tha thứ cho chính mình đó là đã vô tình quên đi một người quan trọng nhất. Jeon Jungkook, thét lên một nghìn lần cái tên ấy tận sâu trong đáy lòng, khuôn mặt Kim Taehyung dù hắn đã ngất đi nhưng cũng trở nên bi thương.
Hắn sai và sai nhiều hơn. Hắn tồi tệ và tồi tệ nhiều hơn. Nhớ và nhớ nhiều hơn. Yêu cũng thành yêu sâu đậm một người.Chìm vào giấc ngủ, giấc ngủ sâu và kéo dài. Trong giấc mơ ấy, ngôi trường ngày xưa cũ cũng lũ lượt tái hiện lại. Bộ đồng phục áo sơmi trắng và cậu bé có mái tóc đen cùng đôi mắt to tên Jeon Jungkook là tất cả những gì hắn thấy, hắn trân trọng.Trở lại thời điểm của 5 năm trước khi mà hắn vẫn còn là một sinh viên ưu tú của khối 12 trường cấp ba Dae Han. Và khi ấy, Jungkook cũng chỉ mới 16. Cái quá khứ ấy, một chuỗi ngày đẹp đẽ vốn dĩ không thể phai mờ...-----***-----Một buổi sáng đẹp trời, vào thời tiết thanh mát dịu nhẹ, khi mà những giọt sương sớm vẫn còn lơ lửng giữa tầng không khí, mang đến cảm giác thật mát lạnh dễ chịu, Kim Taehyung, học sinh ưu tú của khối 12 Trường cấp ba Dae Han, hắn ngồi trên chiếc ghế đá ở lối đi vào trường, ánh mắt hướng ra cổng như là đang chờ đợi ai đó.Một lúc sau, Park Jimin từ đâu tiến đến ngồi xuống, còn không quên vỗ vai hắn."Sớm vậy.""Ừ. Cậu sớm hơn tớ đấy thôi." Hắn nhìn cậu bạn, đáy mắt thoáng hiện ý cười."À, cậu đã ăn sáng chưa? Cùng đi ăn đi."Taehyung nhìn y, nhưng ánh mắt lại luyến tiếc từ chối."Sáng nay tớ có hẹn với Jungkookie rồi."Jimin nghe vậy liền hiểu ra."À ra vậy. Thôi để khi khác. Tớ đi trước."Jimin vẫy tay với hắn vài cái, sau đó liền biến mất. Khi Jimin vừa rời đi, ở lối đi cuối cùng cũng xuất hiện bóng dáng người mà hắn chờ đợi. Jungkookie, ngay từ lần đầu gặp cậu ở buổi