Đã từng có một người dậy từ rất sớm để chuẩn bị bữa sáng. Vì người nhỏ mà tự tay học lấy những món người nhỏ thích. Đó là lần đầu tiên hắn nghi ngờ chính bản thân mình. Hắn biết tay nghề của bản thân chưa thể làm ra được những thứ ngon nhất, nhưng dẫu sao hắn vẫn sẽ cố gắng rồi lại cố gắng hơn nữa. Bởi vì hắn thương cậu. Jungkook từ bé đã mất mẹ, nên tất cả những gì hắn muốn là bù đắp tình yêu thương cho cậu ngay khi hắn còn có thể. Jeon Jungkook ở trong lòng Kim Taehyung từ bao giờ đã chiếm một vị trí thật cao, thật rộng lớn như thế đó. Người mà hắn mãi mãi chỉ muốn yêu thương, thời điểm nào cũng muốn dành sự cưng chiều hết mực.
Tỉ mỉ cắt bỏ viền bánh mì sandwich, sau đó xếp lớp bánh mềm màu trắng vào một chiếc hộp đẹp rồi dùng toàn bộ tâm tư tập trung vào việc rửa rau, chiên trứng cùng thịt xông khói. Bộ dạng này, hắn chưa từng trải qua trong đời. Có lẽ vì trước đây, chưa từng có ai cho hắn cảm giác rằng phải toàn tâm toàn ý. Cuối cùng, hộp bánh sandwich dành cho Jungkook cũng đã hoàn thành. Hắn mong rằng cậu nhóc của hắn sẽ thích.
Mang theo bữa sáng kì công của bản thân đến trường, vội vàng đi tìm Jungkook. Cậu lúc nào cũng một mực nghe lời. Chỉ cần hắn nói đợi hắn ở ghế đá sau trường thì cậu sẽ lập tức làm theo. Jungkookie ngoan lắm!
Taehyung đi đến đưa cho cậu bữa sáng mà hắn chuẩn bị, ánh mắt chất chứa đầy tia dịu dàng nói.
"Ngày mới tốt lành nhé. Chúc mừng sinh nhật em, Kookie."
Phải rồi, hôm đó là sinh nhật của cậu nhóc. Kim Taehyung đã mong đợi ngày này rất lâu. Hắn muốn thể hiện hết thảy tình cảm của mình, muốn được có cơ hội bên cạnh cậu nhiều hơn. Muốn tận lực chăm sóc, tạo nên một kí ức ngọt ngào cho lần sinh nhật này của Jungkook.
"Cái này... quà cho em sao?" Cậu cầm lấy chiếc túi Taehyung đưa, đuôi mắt khẽ cong.
"Đúng rồi. Đặc biệt tự tay làm cho em thôi đấy." Câu nói này thốt ra có bao nhiêu sủng ái mà hắn đối với Jungkook.
Taehyung đưa tay yêu chiều xoa rối mái tóc của cậu. Mà lúc ấy, Jungkook cũng chỉ im lặng nhìn hắn thật lâu. Một cỗ cảm xúc thật phức tạp, nhưng cuối cùng cũng chỉ giấu nhẹm đi rồi mỉm cười lại với hắn.
Giờ cơm buổi trưa, hắn đến tận lớp kéo cậu xuống sân sau. Lúc này khoảng sân rộng đã hoàn toàn sạch bóng người. Chỉ còn lại mỗi cậu, hắn và chiếc bánh sinh nhật nho nhỏ.
"Em có thích không? Món quà thứ hai anh tặng em. Kookie lớn thêm một tuổi phải yêu anh nhiều hơn nhé."
Jungkook chợt nhìn hắn, nhìn cả nụ cười chẳng mang chút ẩn ý. Cậu nghĩ, cố gắng nghĩ câu nói ấy chỉ đơn thuần là tình cảm giữa anh em. Một lời bông đùa mà cậu không có quyền được ảo tưởng. Giống như người con trai trước mặt, người mà cậu không thể dũng cảm nói ra cậu yêu hắn.
Dằn lại mớ cảm xúc tiếc nuối trong lòng, cậu đưa mắt nhìn hắn, dịu dàng.
"Em cảm ơn."
Năm 16 tuổi, tôi đã ước giá như mình có thể đón sinh nhật cùng anh vào tất cả những năm còn lại trong đời..
Chiều hôm đó, bầu trời ngả sang màu xám xịt với những cơn giông lớn ở phía xa. Taehyung đang xếp vở bỏ vào balo chuẩn bị về thì Jimin ghé sang hỏi.
"Này Taehyung, trời xem ra sắp sửa mưa rồi, cậu có muốn về chung với tớ không?"
Taehyung có suy nghĩ một lúc rồi từ tốn lắc đầu."Nhưng mà hôm nay là sinh nhật Jungkook, tớ muốn cùng em ấy về nhà. Tớ hẹn em ấy rồi."Ánh mắt Jimin thoáng hiện vài nét lúng túng."Vậy sao? Vậy cả hai về cẩn thận nhé. Tớ về trước." Jimin rời đi, mang theo cả sự luyến tiếc.Kim Taehyung đeo balo đi xuống lầu, đứng chờ Jungkook ở mái hiên trước cổng trường. Trong khi đó mọi người đã nườm nượp về hết để tránh cơn mưa tới. Khi mà cổng trường đã vắng lặng, xung quanh chỉ còn vài chiếc xe hơi đậu lác đác thì lúc này bên tai hắn cũng vừa vặn nghe thấy tiếng lộp bộp. Tí tách. Một giọt rồi hai giọt, nước mưa từ đâu nhanh chóng trút xuống. Cơn gió mạnh ùa đến khiến vài giọt nước lạc hướng đậu lại trên khuôn mặt điển trai của hắn. Kim Taehyung nhìn trời, thực sự đã mưa rồi.Jungkook lấy balo che đầu chạy ra mái hiên trường, nơi mà Taehyung nói rằng hắn sẽ đợi. Ban đầu cậu vốn nghĩ rằng trời mưa, có lẽ hắn đã về trước. Ra tới nơi, không ngờ hắn vẫn đứng đó, hơn nữa áo quần cũng vì chờ cậu mà dính không ít bụi mưa bởi vì mái hiên không quá lớn."Taehyung...""Ồ, em tan lớp rồi đó sao?"Jungkook vẫn còn bất ngờ."Ừm. Nhưng mà sao anh không về trước? Mưa mất rồi."Taehyung lại khẽ cười nói."Anh muốn chờ em cùng về. Sao anh bỏ em lại một mình được trong khi anh là người hẹn chứ." Nói đoạn hắn lại dời tầm mắt ra phía bầu trời đang đổ mưa rào. "Để anh gọi xe, chúng ta cùng về."Jungkook nhìn hắn, rồi lại nhìn trời. Cậu chợt lóe lên một ý nghĩ nào đó, trong ánh mắt thoáng hiện tia vui vẻ."Tae... anh có thể tặng em thêm một món quà được không?""Quà? Em muốn anh tặng em quà gì?"Lúc này cậu chỉ nhoẻn miệng cười khúc khích. Jungkook đeo balo lên vai, cậu nắm lấy bàn tay hắn, nơi ấm áp khiến nhịp đập trong tim cậu rối loạn. Từng bước chạy của Jungkook lại đem hai người quyện vào cơn mưa như trút nước. Kim Taehyung bất ngờ, hắn nhìn cậu nhóc hiếm lắm mới tỏ ra ngỗ nghịch, đáy mắt cũng chỉ toàn một cỗ yêu thương.Tiếng cười của Jungkook rất nhỏ so với cơn mưa nhưng đối với hắn, âm giọng đó từng chút từng chút một khắc sâu vào tâm khảm. Khiến hắn cũng cảm thấy vui vẻ theo."Về đến nhà sẽ ướt cả đấy." Hắn níu tay cậu lại.Jungkook chỉ thở hổn hển nhìn hắn. Vẻ mặt đáng yêu làm nũng, đuôi mắt hơi chùng xuống. A, cái trò này, cậu biết hắn sẽ không thể chịu được mà."Chỉ một lần này thôi."Trời mưa rào văng vẳng bên tai rất to, nước mưa từ khi