Đã mười giờ hơn, khoảng thời gian mà ai ai rồi cũng sẽ được nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi cùng gia đình. Người ta được xem phim truyền hình, được trò chuyện cùng nhau, được ngủ trên những chiếc giường êm và đắp chăn ấm. Không những thế còn được thốt ra câu chúc nhau ngủ ngon đầy yên bình. Vậy nhưng đâu đó vẫn còn có những người đem tất cả những việc bình thường ấy trở thành ước mơ lớn, ước mơ xa xỉ nhất.
Được sinh ra bởi ba và mẹ, được lớn lên trong một tổ ấm. Thế nhưng ở cái ngưỡng cửa lưng chừng của tuổi trẻ, độ tuổi xinh đẹp và nở rộ nhất, thì Jungkook lại cô đơn. Cô đơn theo một cách vô vọng và đáng thương vô cùng. Có lẽ vì cậu quá hiền đi, quá hiền lành và nhu nhược nên không thể tự mình thoát khỏi nghiệt cảnh của bản thân. Bởi thế nên Jungkook giỏi cam chịu lắm. Giỏi đến mức khiến người ta đau lòng.
Xách một chiếc túi nhỏ, ở bên trong chỉ đựng vài ba bộ quần áo cùng ít đồ dùng cần thiết. Từ khi nhà mất, tài sản cá nhân của cậu cũng chỉ lấy lại được bấy nhiêu. Một người giữa đêm một thân một mình lang thang ngoài hè phố khi mà mọi người đã nghỉ ngơi và các cửa hiệu đều đã tối đèn. Jungkook cứ đi dọc theo lối vỉa hè và trong ánh mắt xa xăm chẳng cô đọng lại về bất kì điểm dừng nào. Có nơi nào dành cho cậu? Người ta thường nói thành phố nhộn nhịp lắm. Nhiều người, nhiều tòa cao tầng và nhiều căn hộ. Thế nhưng một trong số chúng, bất kì cái nào cũng đều không có nơi dành cho cậu dung thân. Đến bệnh viện, người ta bảo rằng đã hết giờ thăm bệnh. Đến nhà trọ, họ đuổi cậu đi vì cậu không có tiền. Ngồi nghỉ chân ở các bậc thềm trước cửa ngôi nhà nào đó, chủ nhà cũng quát mắng vì cậu sẽ khiến người ta xui xẻo mất. Bỗng chốc, trong thâm tâm cậu hiện lên một nỗi gì đó tủi hờn. Cậu là gì? Là ai? Và đến từ đâu? Rõ ràng cậu là một con người, cậu tên Jeon Jungkook và cậu đến từ một gia đình trong xã hội này. Thế nhưng tại sao ai cũng xem cậu như một cái gì đó rác rưởi và thừa thãi vậy? Cậu đáng bị như thế sau mọi nỗ lực từ trước đến nay sao?
Đôi chân mỏi nhừ dừng trước ga tàu điện ngầm. Có lẽ nơi này là nơi duy nhất có thể chứa chấp cậu qua khỏi đêm nay và có thể là mai nữa vì bây giờ Jeon Jungkook chẳng còn gì nữa rồi. Mất mọi thứ vào ngày hôm trước và mất luôn công việc vào ngày hôm nay. Ga tàu điện ngầm là nơi tụ tập của những kẻ vô gia cư hàng đêm. Họ nằm la liệt ở dưới sàn. Kẻ thì ngủ vật vờ, mấy đứa con nít thì la ó như điên lên vì đói và lạnh. Và rồi những tiếng chửi thề đôi lúc lại thét lên như để nhấn chìm mọi thứ lộn xộn. Jungkook đứng trước ga tàu, đôi chân như khối bê tông nặng trịch không thể nhúc nhích nổi. Cậu nắm chặt lấy quai xách của chiếc túi, nhìn chằm chằm cái khung cảnh nghèo khổ bẩn thỉu và rách nát kia rồi ngậm ngùi bật khóc. Đột nhiên cậu lại khóc sau quãng đường đi dài thật dài trong vô thức. Có lẽ rằng bởi vì Jungkook không muốn bản thân thuộc về nơi này. Không thể chấp nhận nổi sự thật rằng bản thân đã trở thành một trong số những mảnh đời tàn lụi kia. Số phận trôi đi sao mà nhanh quá. Mới đó một sớm một chiều thế mà người ta đã mất đi tất cả.
Rồi trong những giọt nước mắt mặn chát, cậu lại nghĩ đến Taehyung. Cậu có nên trách hắn không đây? Trách hắn cái gì bây giờ? Trách hắn vì đã quên cậu và đối xử vô tình với cậu như thế ư? Chắc là không rồi vì Jungkook không thể. Là cậu làm sai và đây chính là kết cục mà cậu phải nhận.
Cứ khóc cho hết, khóc thật nhiều vào vì ngày hôm nay đã quá đỗi nhọc nhằn rồi. Hãy cứ khóc và nghĩ rằng ai đó vẫn đang ở bên cạnh mình, ôm lấy mình. Rồi sau đó hãy tự mường tượng ra chút ấm áp không có thật để tiếp tục vượt qua đêm nay, để không ngã khụy xuống bởi cái đau đớn nào khác. Bởi vì cậu nhớ về ngày trước, khi mà một cậu bé tự ti nghĩ rằng mình không thể vượt qua được kì thi và người lớn hơn đã từng nói rằng "Mạnh mẽ lên! Rồi em sẽ làm được mà!"
Quá khứ đẹp sẽ được gọi là kỉ niệm khi nó làm cho ta vui ở thực tại. Thế nhưng những quá khứ đẹp về hắn, chúng khiến cậu đau lòng quá. Đau đến nỗi chẳng thiết sống thêm giây phút nào. Làm sao đây? Vết xước mới đây trong trái tim bé nhỏ, nó đau quá, đau đến phát điên!
***
Buổi sáng hôm sau, nhân viên ban phát triển có mặt đặc biệt sớm hơn mọi ngày, bao gồm cả Kim Taehyung. Khi nhân viên đến thì hắn đã mặc tây trang chỉnh chu ngồi trên bàn làm việc từ lâu. Thế nhưng tâm trạng hôm nay của hắn khiến mọi người có một chút e dè. Khuôn mặt tối sầm và lạnh nhạt hơn hẳn mọi