Cuộc họp diễn ra trong hai giờ đồng hồ liền, đối tác là một khách hàng lớn người nước ngoài có tham vọng tiến vào thị trường bách hóa Đại Hàn Dân Quốc. Kim Taehyung đã vì cuộc gặp gỡ này mà bỏ ra không ít thời gian để chuẩn bị chu đáo. Không ngoại lệ, vị khách hàng kia rất hài lòng với bản kế hoạch đầu tư mà hắn đưa ra. Không những hợp đồng được kí kết một cách nhanh chóng, vui vẻ mà vị khách hàng này còn hào hứng đề xuất sẽ tiếp tục hợp tác vào lần tới. Kết thúc cuộc thỏa thuận giữa hai bên, công ty của hắn lại đạt được một khách hàng có tiềm năng lớn, trong tương lai, lợi nhuận của công ty coi như sẽ được tăng lên đáng kể. Và công lớn nhất đương nhiên thuộc về tay Kim Taehyung.
Hài lòng quay trở về phòng làm việc sau một buổi trưa dài, Kim Taehyung thở phào một hơi ngồi tựa lưng trên chiếc ghế da êm ái. Trong đầu lần lượt xóa đi những căng thẳng của mấy ngày nay, mi tâm cũng thư thái giãn ra. Vừa lúc đó, điện thoại bàn trước mắt hắn bất chợt vang lên, màn hình hiện dãy số 01, Taehyung nhíu mày, 01 là số từ phòng thư kí chủ tịch.
"Tôi Kim Taehyung đây!"
"Chào cậu Kim, chủ tịch có việc muốn gặp cậu ngay bây giờ. Phiền cậu!"
"Được rồi. Tôi lên ngay."
Nói xong hắn liền tắt máy.
Ngay từ đầu, Kim Taehyung không chỉ đơn thuần là một trưởng phòng, hắn về nước và vào công ty với tư cách là Kim thiếu, là đứa con trai duy nhất của Kim gia. Và đồng thời, vị chủ tịch hiện tại đang tiếp quản công ty chính là ba hắn. Từ khi vừa đến công ty hắn đã gặp ba được một lần, lần này là lần thứ hai. Chỉ là vì một số lí do nên hắn ít khi được tiếp xúc cùng ba của mình nhiều. Một phần là do tính chất công việc của ông, phần còn lại là một lí do đặc biệt mà chỉ có hắn cùng các thành viên hội đồng và thư kí mới biết.
Tầng của hội đồng là một tầng riêng lẻ có lối đi riêng và thang máy riêng. Bất kì ai cũng chưa lần nào được chính thức gặp mặt chủ tịch của bọn họ. Chỉ biết rằng ông là một người thực sự rất tốt.
Cuộc trò chuyện diễn ra trong phòng chủ tịch khoảng mười lăm phút thì kết thúc. Kim Taehyung bước ra khỏi cửa phòng. Thay vì ai cũng nghĩ chủ tịch sẽ dành lời khen cho bản hợp đồng hắn vừa kí kết được. Thế nhưng sự thực lại hoàn toàn không phải. Kim Taehyung bước ra khỏi phòng với một nét mặt nặng nề và tức giận mà không ai có thể đoán ra được đã có chuyện gì xảy ra trong mười lăm phút ngắn ngủi vừa rồi.
***
Jungkook rời đi, trên tay lại xách theo chiếc túi với ít đồ đạc và lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh của đêm qua. Không nhà không cửa. Không một ai thân thích ngoại trừ dì, một người đã sớm bệnh hoạn mà không một lí do.
Jungkook cầm chiếc túi trên tay và đi bộ đến bệnh viên. Quãng đường đi khá dài, nhưng biết làm sao được. Cậu đâu còn tiền. Đứng trước cửa phòng bệnh, cậu lại chẳng được vào. Cậu thấy dì đang được người ta chăm sóc rất tốt. Jungkook quyết định đến hỏi bác sĩ về tình trạng sức khỏe của dì hiện tại. Bác sĩ nói dì gặp phải một chấn động bất ngờ nên tạm thời không thể bình phục về tinh thần, chỉ còn phụ thuộc vào thời gian cho đến khi nỗi sợ hãi ấy nguôi ngoai.
Ngồi ở hàng ghế dài trên hành lang, cậu thở ra một hơi mệt mỏi, khuôn mặt tiều tụy trông đáng thương vô cùng. Gặp cũng đã gặp được dì, tình trạng sức khỏe của dì hiện tại cũng đã nắm rõ thế nhưng Jungkook vẫn một mực ngồi ở đó. Cậu nên làm gì đây? Đi đâu bây giờ khi mà chẳng có nơi nào để cậu lui tới? Jungkook muốn lắm, muốn đến công ty làm việc, muốn được pha trà sáng cho cả ban, muốn được nhìn thấy Kim Taehyung và chỉ như thế thôi. Nhưng bây giờ đến cả cơ hội ở gần hắn cũng không có huống hồ gì còn được gặp mặt. Là do cậu bất cẩn, cậu sẽ không oán trách ai cả. Đều là lỗi của cậu.
Trải qua một ngày dài lắm, Jungkook chẳng thể xin được bất kì một công việc nào. Bốc vác, dọn hàng, bán hàng hay thậm chí là rửa chén dọn dẹp, người ta đều không nhận. Người ta chê cậu ốm yếu quá, làm không nổi đâu. Thế rồi hết nơi này đến nơi khác, cậu bị họ đuổi đi.
Tối đến, lặng lẽ trở về ga tàu cùng những mảnh đời nghèo khổ khác. Cậu đói quá, đói đến hoa mắt và muốn ngất đi. Cơn đau dạ dày lại ập đến và không có cách nào có thể xoa dịu nó. Cả ngày nay, ngoại trừ ổ bánh mì miễn phí lấy được ở bệnh viện thì chẳng có gì bỏ bụng nữa cả. Cậu ngồi bó gối ở một góc, cả người co lại theo từng cơn đau quặn. Vầng trán lấm tấm mồ hôi và đôi môi như chuyển sang tím tái. Mọi người ở đó đều nhìn thấy cậu, nhưng họ chẳng bận tâm đâu vì cảnh tượng đó ở đây nhiều rồi. Có kẻ thậm chí còn vì đói và lạnh mà chết đi. Sẽ không ai chia sẻ phần thức ăn của mình cho một người khác trong khi số lương thực đó còn chẳng cầm cự nổi chính mình.Nhưng thế rồi có một đứa bé