Bình thường từ sau hôm đó đến cuối tháng phải là mưa dầm, có khi sáng sớm nắng còn chói chang, đến giữa trưa đã bắt đầu mưa.
Nhưng chuyện hiếm thấy trong núi lại xảy ra, tin tức khí tượng cho biết, mấy ngày tới trời nắng không mưa.
Thừa dịp khí trời tốt, Trần Kiết Nhiên không chê cực khổ đem tất cả quần áo trong ngăn kéo, chăn đệm luân phiên ra phơi nắng, Trần An An cũng sắp nghỉ đông, nàng hi vọng khi con gái đến đây mọi thứ đều tràn ngập mùi vị ánh mặt trời.
Cố Quỳnh học theo răm rắp, cũng đem quần áo ra, phơi song song với đồ của Trần Kiết Nhiên.
Đầu mùa Đông sau giờ Ngọ, ánh mắt trời xán lạn nhưng không quá nóng, Trần Kiết Nhiên và Cố Quỳnh mỗi người một băng ghế nhỏ, đặt ở bãi đất trống trước ký túc xá, nằm tắm nắng, ánh mắt trời khiến người ta buồn ngủ, băng ghế quá nhỏ nằm không thoải mái, Cố Quỳnh chậm rãi xoay người, nói: "Nếu có băng ghế dài giống đằng kia thì tốt quá."
"Nghĩ hay lắm." Trần Kiết Nhiên cười cô: "Có chỗ nằm là tốt lắm rồi, cẩn thận một chút, bằng không ghế sập thì chủ còn nước mà ngồi trên đất."
Vừa dứt lời, chỉ nghe kẹt kẹt vài tiếng, băng ghế Cố Quỳnh nằm thật sự bị lệch, đổ sập xuống, mông đập mạnh xuống đất.
Tình huống gì đây? Cố Quỳnh và Trần Kiết Nhiên mắt to trừng mắt nhỏ, Trần Kiết Nhiên ôm bụng cười lớn: "Tôi nói không sai chứ."
"Ai biết món đồ này ọp ẹp như thế? Mới động đậy một chút đã thế này." Cố Quỳnh bất đắc dĩ phủi mông: "Quên đi, hôm nào xuống núi mình sẽ mua băng ghế mới."
Trần Kiết Nhiên nhịn cười, cầm chân ghế bị gãy lên xem: "Không nghiêm trọng lắm, lâu ngày lỏng lẻo, lấy khúc gỗ đóng thêm vào là được." Nàng trở về phòng mình, tìm tòi một hồi, cầm búa và đinh sắt đi ra, tìm trong đống củi một cây có đầu gỗ bẹp, thuần thục đóng lại chân ghế.
Cố Quỳnh chú ý, nàng cầm búa bằng tay trái.
Bởi vì tai nạn năm đó, tay phải không thể khôi phục như xưa.
"Được rồi," Trần Kiết Nhiên ấn ấn băng ghế: "Ngồi thử xem."
Cố Quỳnh ngồi xuống, quả nhiên ổn hơn nhiều: "Mình không biết cậu còn có món nghề này."
Trần Kiết Nhiên cười nhạt: "Ở trong núi mới học được."
"Xem ra cậu thực sự thích cuộc sống ở đây."
Trần Kiết Nhiên cúi đầu ừ một tiếng, nụ cười rất thỏa mãn, lại có chút xuất hổ mở miệng: "Nơi này...!Không có ai chê cười tôi, cũng không ai xem thường tôi."
Không chỉ không bị xem thường, trái lại còn được khá nhiều người tôn kính, Trần Kiết Nhiên rất nghiêm túc muốn ở lại đây an tâm làm lão sư dạy học, nàng đối với học sinh rất tốt, gia trưởng của học sinh đều là nông dân, Trần Kiết Nhiên đi trên đường, chiều chiều phụ huynh vác cuốc đi về gặp nàng sẽ nhiệt tình chào hỏi, điều này làm nàng có cảm giác thành công, phát hiện mình có thể cống hiến cho xã hội, cũng có chút công lao xây dựng thế giới này, có niềm tin với bản thân hơn.
Cố Quỳnh nhìn tai nàng ửng đỏ, tâm liền mềm mại đi nhiều, không nhịn đươc nắm tay nàng, ngón tay tiến vào lòng bàn tay nàng khẽ vuốt ve, bật thốt: "A Nhiên, mình yêu cậu."
Lông mi của Trần Kiết Nhiên run lên, cắn môi trầm mặc một lát, đột nhiên giơ tay trái lên đưa tới trước mặt Cố Quỳnh: "Ừm."
"Sao cơ?" Cố Quỳnh kinh ngạc.
"Vừa nãy đóng đinh, tay bị đầu gỗ xước đâm vào, chảy máu." Trần Kiết Nhiên thùy mí mắt không dám nhìn Cố Quỳnh, lúng túng nói: "Đau...!Đau quá a..."
Hầu như Trần Kiết Nhiên không bao giờ ở trước mặt người khác than đau.
Không ai đau lòng vì nàng thì làm gì có tư cách than đau, than cho ai nghe? Nói ra chỉ khiến người chê cười, dứt khoát không nói thì hơn, đau đớn thế nào tự mình cắn răng chịu đựng.
Thế nhưng hiện tại Trần Kiết Nhiên không còn một mình nữa, đã có người thương xót nàng, nàng có Cố Quỳnh, Cố Quỳnh chính miệng nói yêu nàng, chỉ thiên vị một mình nàng.
Thế là từ nay về sau, mỗi khi Trần Kiết Nhiên đau đều có thể nói ra, bởi vì nàng biết, trên đời này nhất định có người để ý nàng có đau hay không.
Cố Quỳnh kéo tay Trần Kiết Nhiên tới gần, quả nhiên ngón út tay trái có một giọt máu nhỏ, giờ khắc này cũng đã kết vảy.
Cố Quỳnh cười nhẹ, liền há miệng ngậm ngón tay liếm liếm một hồi, hơi oán giận: "Tại sao không nói sớm?"
Cảm xúc như điện giật chạy dọc từ ngón tay thẳng vào trái tim, Trần Kiết Nhiên có chút hoang mang, rút tay về: "Vậy...!Cũng không phải rất đau."
Tim nàng đập như trống, không biết làm sao.
Cố Quỳnh cười muốn trêu ghẹo, bỗng nhiên một người từ phía xa đi tới chỗ hai người, cô biết Trần Kiết Nhiên dễ e thẹn, bèn thu lại vẻ mặt.
Người kia đi tới càng ngày càng gần, Trần Kiết Nhiên thấy rõ, là phụ huynh của một học sinh lớp một: "Mẹ Tôn Tường, có việc gì thế?"
"Trần lão sư, tôi đặc biệt đến tìm lão sư." Mẹ Tôn Tường cười híp mắt, da mặt ngăm đen nhưng hàm răng trắng sáng đặc biệt rõ ràng.
"Ngồi đi." Trần Kiết Nhiên nhường ghế của mình cho mẹ Tôn Tường ngồi, sau đó vào trong rót cho nàng ly nước: "Có chuyện gì từ từ nói."
"Đương nhiên là chuyện vui, đại hỉ!" Mẹ Tôn Tường đem ly nước để xuống đất, nói: "Trần lão sư, cô xem tuổi cô cũng không nhỏ, cứ ở một mình cũng không phải ý hay, chú ba nhà tôi, năm nay hai mươi sáu, vẫn chưa có đối tượng, các lão nhân trong nhà đều lo lắng đến tóc cũng bạc trắng, muốn mau mau tìm đối tượng cho chú ba, tôi nghĩ nghĩ cảm thấy rất vừa vặn, Trần lão sư cũng chưa có đối tượng, cũng đến tuổi nghĩ đến chuyện hôn nhân, cô có hứng thú gặp mặt chú ba tìm hiểu hay không? Gặp gỡ nói chuyện phiếm, người trẻ kết giao bạn bè rất tốt mà."
"Chuyện này..." Trần Kiết Nhiên không ngờ mẹ Tôn Tường đến đây vì muốn làm mai cho nàng, nhất thời không nói nên lời, nửa ngày khổ sở mới lên tiếng: "Mẹ Tôn Tường, cám ơn lòng tốt của cô, chỉ là con gái tôi vừa lên cao trung, thật ra tôi không dự định kết hôn, chú ba bên đó mới hai mươi sáu, tôi không muốn liên lụy người khác."
"Tôi đã nói rõ tình hình của cô với người ta, cô yên tâm, chú ba là người biết đạo lý, biết con bé là do cô tốt bụng thu nhận, không phải con gái ruột, chú ba không ngại, còn nói phẩm hạnh tốt mới là quan trọng nhất? Hơn nữa Trần lão sư, hắn hai mươi sáu không phải cô mới hai mươi chín thôi sao? Có câu vợ hơn chồng ba tuổi là ôm gạch vàng! Chú ba là người không tệ, cô gặp mặt