Đầu tháng mười hai, trận tuyết đầu tiên rơi xuống, mùa đông chính thức bắt đầu.
Buổi chiều Trần Kiết Nhiên dạy toán học, đột nhiên một nam sinh ngồi cạnh cửa sổ chỉ tay ra ngoài hô to: "A!"
Hơn hai mươi học sinh trong lớp đồng loạt nhìn theo hướng nam sinh chỉ, tầm mắt Trần Kiết Nhiên cũng bị hấp dẫn.
"Tôn Tường, nghiêm túc nghe giảng bài, không được nhìn đông nhìn tây.
" Trần Kiết Nhiên lên tiếng giáo huấn.
Nam sinh lại nói: "Trần lão sư, bên ngoài có tuyết rơi!"
Trần Kiết Nhiên ngẩn ra, tầm mắt chuyển ra ngoài cửa sổ, quả nhiên, bông tuyết không lớn bằng đầu móng tay bay lả tả trong không trung, lúc bắt đầu không nhìn kỹ sẽ không thấy, nhưng một lúc sau, trên đất bao trùm một tầng tuyết trắng mỏng.
"Tuyết rơi có gì đáng ngạc nhiên, các bạn học tập trung vào bài tập.
" Trần Kiết Nhiên cong ngón tay gõ gõ vào bảng đen, nhìn khuôn mặt lạnh đến hồng hồng của học sinh lộ vẻ thất vọng, trong lòng âm thầm nở nụ cười, nhưng ngoài mặt thì nghiêm khắc: "Giờ học phải chuyên tâm, chờ tan học, lão sư dẫn các em đi đắp người tuyết.
"
Chừng hơn hai mươi đứa trẻ lập tức vỗ bàn hoan hô, bị Trần Kiết Nhiên nhanh chóng đè xuống, tập trung nghe giảng bài.
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, đến chạng vạng tan học, trong sân đã bao trùm một màu trắng xoá, đám học sinh tạm biệt Trần Kiết Nhiên xong thì chạy đi như ong vỡ tổ, bên ngoài không có gì che chắn, Trần Kiết Nhiên sợ đám trẻ bị lạnh cóng, cho nên không cho ra xa, chỉ được chơi ở dưới mái hiên, mỗi đứa đắp một nắm tuyết, nhào nặn thành một người tuyết vô cùng méo mó.
Cố Quỳnh đang quét dọn vệ sinh, khi đến trước cửa phòng học thấy người tuyết cũng bị làm cho giật mình.
Quét mắt một vòng thấy Trần Kiết Nhiên đứng phía sau học sinh, bàn tay đỏ chót, liền bước qua, tháo găng tay xuống chụp vào tay nàng: "Muốn chơi cũng phải bảo vệ bản thân tốt chứ, sao lại giống trẻ con như vậy? Nứt da, cậu không đau sao?"
Trần Kiết Nhiên như học sinh phạm sai lầm, ngoan ngoãn đứng đó để Cố Quỳnh đeo bao tay cho mình, xấu hổ nói: "Đeo găng tay cầm phấn viết không tiện, mình nhất thời cao hứng, nên quên.
"
Lại hỏi: "Cậu đưa bao tay cho mình, còn cậu thì sao?"
"Mình da dày thịt béo, không có chuyện gì.
" Cố Quỳnh nhún nhún vai, nhìn Trần Kiết Nhiên rồi nhìn qua người tuyết: "Nó còn xấu hơn cả mình.
"
"Đừng chê cười, mau làm xong chuyện của cậu đi.
" Trần Kiết Nhiên đẩy cô một cái, đến gần hai bước, nói nhỏ: "Buổi trưa mình nấu nước táo, tối nay cùng nhau uống.
"
Cố Quỳnh vừa nghe, tinh thần nâng cao trăm lần: "Được, tối nay mình sẽ về sớm một chút.
"
Sau khi hai người thổ lộ tấm lòng, Trần Kiết Nhiên không tránh Cố Quỳnh nữa, hai người cùng nhau rời giường, cùng nhau rửa mặt, cùng nhau ăn điểm tâm, đi làm, lại cùng nhau tan học.
Trần Kiết Nhiên làm cơm, Cố Quỳnh ở bên cạnh làm phụ bếp, Trần Kiết Nhiên ở trên lớp dạy học, Cố Quỳnh cầm chổi đi ngang, sẽ len lén đứng lại quan sát nàng.
Ánh mắt nóng bóng như vậy, mà Cố Quỳnh lại nghĩ chỉ lén nhìn mà thôi, Trần Kiết Nhiên bị nhìn một hồi, tim bắt đầu loạn nhịp, giảng bài cũng nói lắp, không thể làm gì hơn, đêm đó giận dỗi nói với Cố Quỳnh: "Lúc mình dạy học, cậu đừng đứng ngoài cửa nhìn lén mình được không?"
"Ai nhìn lén?" Mặt Cố Quỳnh không biến sắc.
"Cậu!" Trần Kiết Nhiên tức giận: "Mỗi ngày đều nhìn lén, còn dám nói không có.
"
"Nói vậy, đó không phải là nhìn lén.
"
"Vậy gọi là gì?"
"Mình nhìn vợ mình, quang minh chính đại nhìn!" Cố Quỳnh nói chuyện rất có lý lẽ, làm Trần Kiết Nhiên á khẩu không đáp lại được, đành giậm chân: "Cũng không được nhìn!"
Cố Quỳnh ghé sát vào tai Trần Kiết Nhiên cười khanh khách rồi nói: "Thế nào? Không lẽ mình nhìn làm tâm cậu rối loạn?"
Trần Kiết Nhiên đỏ mặt, quay đầu qua hướng khác không muốn nhìn nụ cười đắc y kia, nhưng lại bị Cố Quỳnh nắm cằm xoay trở lại, hôn môi nàng, vùa hôn vừa đẩy nàng lui về sau, đến khi lưng nàng chạm vào tường, hôn đến môi nàng đỏ au.
Sau hôm đó, Cố Quỳnh ngoan ngoãn nghe lời không quấy rầy lúc nàng dạy học, buổi tối trở về lại không ngừng oán giận: "Cậu có biết suốt một ngày không nhìn thấy cậu, mình trải qua thế nào không? Ngũ tạng lục phủ sắp bị thiêu cháy.
"
Trần Kiết Nhiên cười Cố Quỳnh: "Mình không phải Thiên tiên, nhìn nhiều năm như vậy vẫn chưa đủ? Cho dù là Thiên tiên cũng đã sớm bị nhìn chán.
"
"Một trăm năm nữa cũng không chán.
" Cố Quỳnh cảnh giác: "Không lẽ cậu chán nhìn mình?"
Trần Kiết Nhiên cười tủm tỉm nhíu mày: "Lẽ nào cậu là Thiên tiên.
"
Cố Quỳnh nói khoác không biết ngượng: "Chẳng lẽ mình không phải?"
Trần Kiết Nhiên tỉ mỉ nhìn Cố Quỳnh một lúc, không thể không thừa nhận: "Được rồi, đúng là Thiên tiên.
"
Trong lòng Trần Kiết Nhiên, Cố Quỳnh chính là Thiên tiên, cho dù bây giờ trên mặt có thêm vết sẹo nhưng nàng không hề thấy xấu, cô vẫn là bông hoa xinh đẹp động lòng, càng nghĩ mặt Trần Kiết Nhiên càng đỏ, muốn nhìn Cố Quỳnh lại xấu hổ trong dám nhìn, nghĩ rồi lại nghĩ, Cố Quỳnh đã là người của cô, sao lại không dám nhìn?
Nhìn! Thế là nàng nâng quai hàm, hai mắt tha thiết mong chờ nhìn Cố Quỳnh, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy khó nhịn, đành cười khổ chịu đựng ngọt ngào dằn vặt.
Cố Quỳnh vừa học xong lớp học của Trần Kiết Nhiên, mới xoay người lại thì thấy Trần Kiết Nhiên đứng sau lưng, đưa cho cô đôi găng tay màu xám mới tinh: "Đây.
"
Đáy mắt Cố Quỳnh nóng bỏng, hai tay tiếp nhận, thở ra khói, hỏi Trần Kiết Nhiên: "Cho mình?"
"Trời lạnh thế này, cậu không thể không đeo găng tay.
"
"Cậu tự đan?"
Trần Kiết Nhiên xấu hổ: "Đừng dài dòng, mang vào là được.
"
"Đan lúc nào? Tại sao mình không biết.
" Cố Quỳnh lau tay vào quần áo trên người, sợ tay mình làm bẩn, lại nhẹ nhàng nhíu lông mày: "Ban ngày cậu phải lên lớp, buổi tối còn soạn bài, thời gian đâu làm cái này? Đêm rồi có ngủ đủ giấc hay không? Chẳng trách gần đây hai vành mắt đen thui, hỏi cậu cậu lại không nói, mình còn tưởng! "
Cố Quỳnh cắn môi, âm thanh hạ thấp dần, tiếp theo không nói gì thêm.
Cô tưởng Trần Kiết Nhiên lại gặp ác mộng nên không cách nào ngủ ngon giấc.
Trần Kiết Nhiên nghe cô nói đến thẹn thùng, tức giận: "Cậu không thích thì trả lại đây.
" Dứt lời muốn duỗi tay