Trần Kiết Nhiên có chứng sợ giam cầm, ngoại trừ Cố Quỳnh thì không ai biết, đây là di chứng của ký ức đau đớn khi nàng còn nhỏ.
Trần Kiết Nhiên không sợ tối nếu như ở trong không gian rộng, cho dù hơi chật hẹp cũng không quá đáng ngại, nhưng bóng tối mà ở hoàn cảnh chật hẹp đóng kín thì khác, giống như sợi dây thừng ghìm ở cổ họng, làm nàng không thể thở được.
Không gian vật lý càng nhỏ hẹp thì lực siết càng mạnh mẽ, mãi đến vô tận vô biên, như cái hố đen muốn nuốt chửng tất cả.
Trần Kiết Nhiên bị trói tay, cột chân, miệng bị dán.
Gào khàn cổ họng, trán đỏ bừng lên, con ngươi sắp nổ tung, nhưng chỉ tạo ra vài tiếng ư ư, cách cánh cửa tủ, thêm cánh cửa phòng học, cách thao trường hai mươi mét, căn bản không thể kêu cứu.
Hai chân cuộn mình trong ngăn tủ đen kịt, ký ức sâu xa đáng sợ khắc sâu trong lòng từ từ kéo về, Trần Kiết Nhiên đổ mồ hôi lạnh, trong bóng tối không có chỗ trốn, kêu cứu khàn cả cổ không người đáp lại, tay chân không thể động đậy càng làm nàng hoảng sợ hơn, thân thể không tự chủ bắt đầu run rẩy.
Thả tôi ra!
Trần Kiết Nhiên dùng vai đập đập vào cửa tủ, cho tôi ra ngoài, muốn tôi làm gì cũng được, chỉ cần thả tôi ra ngoài.
Phạm vi động tác rất nhỏ, trước sau không vượt quá mười cm, ổ khóa bên ngoài lại quá rắn chắc, nàng dùng tất cả sức lực nhưng nó chỉ lung lay vài cái, mọi cử động đều như muối bỏ biển.
Thả tôi...!Thả tôi ra...
Hoàn cảnh nhỏ hẹp làm Trần Kiết Nhiên mất bình tĩnh, vai không đẩy được, nên dùng đầu đập vào.
Đông...!Một lần, hai lần, ba lần...
Cái trán sưng đỏ, màu sắc ngày càng đậm đen, nhưng Trần Kiết Nhiên không đau, nàng như chim bị hốt trong lồng, liều lĩnh muốn phá vỡ bay ra thế giới bên ngoài, dù vỡ đầu chảy máu cũng không tiếc.
Không có tác dụng.
Sức lực của nàng không địch lại sắt thép kiên cố.
Ai tới cứu cứu tôi?
Đôi mắt Trần Kiết Nhiên vằn vện tia máu bỗng nhiên tuôn ra lượng nước mắt lớn, hoàn toàn không khống chế nối đuôi lăn dài, miệng nàng bị bịt chặt, tiếng kêu cứu trong lòng không ai nghe thấy.
Cứu cứu tôi...!Cứu cứu tôi với...
Trần Kiết Nhiên tuyệt vọng, liên tục dùng đầu đập vào cửa tủ, nàng không biết mệt mỏi, thể lực ngày càng yếu, lực va chạm cũng ngày càng giản đi.
Ai có thể cứu tôi?
Trần Kiết Nhiên dần dần mơ hồ, dần dần không thể di chuyển, đầu tựa vào ngăn tủ.
Từ nhỏ đến lớn không ai cứu nàng, không ai nghe được tiếng gào khóc của nàng, khát vọng được giải thoái chưa từng được thực hiện.
Trong lòng Trần Kiết Nhiên là một vùng tăm tối, đột nhiên, ở nơi xa lộ ra một tia sáng.
Điểm sáng này yếu ớt mà kiên định, khiến người ta không thể coi thường, là hi vọng trong đêm tối.
Không, không phải không có ai cứu rỗi nàng, có một người đã từng cứu nàng, trong bóng tối vô tận ôm nàng vào lòng thấp giọng an ủi, kéo nàng ra ánh sáng.
Người đó là ai?
Cái tên sống động vô cùng.
"Cố..."
"Cố Quỳnh..."
Trong lòng Trần Kiết Nhiên đọc thầm, đột nhiên, điểm sáng được phóng to hơn, xua tan hết thảy bóng tối, trái tim run rẩy cũng bắt đầu bình tĩnh, không ngừng nhắc lại: "Cố Quỳnh, Cố Quỳnh, Cố Quỳnh..."
Một tiếng lại một tiếng, trong lòng nàng vẫn giấu mồi lửa mang tên Cố Quỳnh, nhưng lúc này đó là ánh sáng giúp nàng khắc phục hoảng sợ.
Cố Quỳnh mau đến cứu mình, cứu mình một lần nữa, xin cậu...
...
Cố Quỳnh đổ xong rác, đẩy xe rác về vị trí cũ, trở lại ký túc xá, không thấy bóng dáng Trần Kiết Nhiên đâu.
Nghĩ nàng còn ở phòng học làm công tác tư tưởng cho học sinh, nàng là người như vậy, học sinh là miếng thịt trong lòng, miễn nghe học sinh có chuyện, nàng sẽ lo lắng đứng ngồi không yên, cơm ăn không vô.
Tuy Trần Kiết Nhiên nói Cố Quỳnh không cần chờ nàng, tự mình ăn trước nhưng làm sao Cố Quỳnh không chờ được chứ, không có nàng, cô ăn không ngon.
Thế là Cố Quỳnh rửa tay chân sạch sẽ, thay quần áo, đi tới phòng học tìm nàng, nghĩ thầm, thuận tiện có thể phụ nàng khuyên bảo học sinh về nhà sớm một chút.
Cả trường không tới một trăm học sinh, có 7,8 phòng học nên rất dễ tìm, lúc này bên ngoài tối đen, do quá vội vàng, Cố Quỳnh không cầm theo đèn pin, nghĩ Trần Kiết Nhiên ở phòng học lớp sáu, nhất định có đèn, cô cứ đi tới là được, nhưng đến nơi phát hiện cửa phòng đóng chặt, từ cửa sổ nhìn vào, bên trong tối đen không một bóng người.
Kỳ lạ, đi đâu rồi?
Trong lòng Cố Quỳnh bắt đầu lo lắng, mau mau chạy về ký túc xá lấy đèn pin, xuống núi tìm từng nhà hỏi.
Vốn dĩ thôn sơn có không bao nhiêu nhà, trong nhà có con học tiểu học lại càng ít, Cố Quỳnh đi hỏi thăm, các gia trưởng đều nói không gặp Trần lão sư, nhiệt tình tự nguyện cầm theo đèn pin giúp đỡ tìm kiếm, có nhiều người giúp đỡ, rất nhanh Cố Quỳnh tìm đến nhà một nam sinh lớp sáu, hỏi hắn hôm nay có trải bài trắc nghiệm gì không, một học sinh không đạt điểm khóc lóc không dám về nhà, có biết tên hắn hay không?
"Hôm nay lớp chúng con có trả bài trắc nghiệm nhưng không ai khóc a, đề rất đơn giản, bạn có điểm thấp nhất cũng đạt tiêu chuẩn."
Tâm Cố Quỳnh hồi hộp, hỏng rồi, tám phần mười Trần Kiết Nhiên bị học sinh chỉnh.
Cô suy nghĩ linh hoạt, rất nhanh nhớ đến nam sinh ở thao trường diễu võ dương oai hôm nọ, ngày đó nể tình Trần Kiết Nhiên nên không tính toán, lúc rời đi tiểu hỗn đản còn hùng hùng hổ hổ, trong mắt có ý vị độc ác không hợp tuổi, khẳng định là hắn muốn trả thù Trần Kiết Nhiên.
Khóa chặt mục tiêu, Cố Quỳnh lập tức diễn tả hình dáng nam sinh đó một cách tỉ mỉ, hỏi hắn có biết người này không?
Học sinh do dự một chút mới nói: "Người lão sư nói...!Hắn...!Hắn rất giống Phạm Hạo Hiên."
Chính là người này! Cố Quỳnh nhớ hồi chiều học sinh kia nhắc tới cái tên này.
"Trò biết nhà Trần Hạo Hiên ở đâu không? Hoặc có phương thức liên lạc gì không?"
Học sinh không dám nói, gia trưởng trong nhà kéo nhi tử nhà mình ra phía sau, vẻ mặt không được tự nhiên: "Cố lão sư, nói thật với cô, đứa bé này chúng tôi cũng từng nghe