Hai người thoả thuận không đi tới hồi kết, vừa vặn lúc này Trần Tử Oánh trở về, chạm mặt các nàng, Trần Tử Oánh nghi hoặc gọi chị, đi lên phía trước, liếc mắt nhìn Cố Quỳnh, tức giận nói: "Sao cô lại ở đây?"
Cố Quỳnh dở khóc dở cười, thầm nghĩ cô cũng chưa từng làm chuyện gì đắc tội với Trần Tử Oánh, trái lại thật sự thích nàng, muốn thân thiết với nàng hơn một chút, không hiểu vì sao Trần Tử Oánh luôn phòng vệ với nàng như vậy? Đang muốn mở miệng giải thích, Trần Kiết Nhiên đã cướp lời: "Tử Oánh, Cố Quỳnh đưa chị về."
Trần Tử Oánh hừ một tiếng: "Vô duyên vô cớ đưa chị về làm gì? Chồn đến nhà gà chúc tết, không có ý tốt."
Ây da, lần này trực tiếp biến thành chồn! Chỉ thấy Trần Kiết Nhiên kéo tay Trần Tử Oánh: "Tan học chị bị bóng rổ rơi trúng đầu, Cố Quỳnh không yên tâm nên đưa chị đến bệnh viện kiểm tra một chút, sau đó đưa chị về, em đừng như vậy."
Trần Tử Oánh nghe xong, vẻ mặt gấp gáp: "Chị bị bóng rổ đánh vào đầu? Có chảy máu không? Bác sĩ nói thế nào?"
"A.." Trần Kiết Nhiên vừa nói một chữ, Cố Quỳnh miễn cưỡng tiếp lời: "Bác sĩ nói không vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày, không làm việc nặng, ăn nhiều cá, trứng gà."
Trần Tử Oánh nghe xong, sắc mặt nhìn Cố Quỳnh tốt hơn nhiều, nàng tằng hắng hai tiếng, nói tiếng cảm ơn kỳ quặc, lại đưa mắt nhìn về nơi khác.
Cố Quỳnh thấy nàng cau mày xoắn xuýt, biểu tình lúng túng, nói cảm ơn cũng có gì đó sai sai, lời một đường biểu cảm một nẻo, thật đáng yêu: "Một câu cảm ơn là thôi? Tử Oánh, cậu cũng nên hảo hảo chiêu đãi mình chứ?"
Trần Tử Oánh trừng mắt nhìn: "Cô muốn thế nào?"
"Mình đưa chị cậu đến bệnh viện, bốc thuốc, chạy xuôi chạy ngược chụp CT, cuối cùng còn phải đưa nàng về, hiện giờ toàn thân đau nhức, thiết nghĩ ít nhiều gì cậu cũng nên mời mình vào nhà nghỉ ngơi, uống chén trà."
Cố Quỳnh vừa thấy Trần Tử Oánh liền bị mỹ mạo câu hồn, chớp mắt, hình ảnh Trần Kiết Nhiên đáng yêu tích góp trong khoảng thời gian này tan biến.
Trong mắt chỉ còn dáng vẻ Trần Tử Oánh, tức giận cũng thật ưa nhìn, Cố Quỳnh lâng lâng, quên mất lúc này đầu óc Trần Kiết Nhiên vẫn còn choáng váng, dựa vào lan can đợi các nàng nói chuyện.
Cũng may Trần Tử Oánh đặt tâm tư vào chị gái, phát hiện Trần Kiết Nhiên tựa vài tay vịn cầy thang, cả người run lẩy bẩy, nàng không tiếp tục dây dưa với Cố Quỳnh, đáp ứng nguyện vọng của nữ sinh.
Trần Kiết Nhiên dựa nửa thân trên vào vai Trần Tử Oánh, từng bước mệt nhọc leo lên lầu, Cố Quỳnh nhìn bước chân vô lực, cũng muốn tiến lên đỡ một tay, Trần Tử Oánh nhanh chóng gạt phăng, ngăn cản Cố Quỳnh chạm vào Trần Kiết Nhiên.
Cố Quỳnh sờ sờ chóp mũi, nối gót theo sau, cảm thấy Trần Tử Oánh đối xử với Trần Kiết Nhiên có chút quái dị.
Cố Quỳnh không thiếu anh chị em, nhưng đại thể đều cùng cha khác mẹ, sinh sống rải rác ở các nước khác nhau, mỗi năm tất cả tụ họp tới Anh quốc một lần để ba cô vui lòng, có điều mỗi người một ý, không có đề tài chung, vì lẽ đó Cố Quỳnh không biết tình cảm anh chị em bình thường là như thế nào, lại nghĩ Trần Kiết Nhiên và Trần Tử Oánh là sinh đôi, tự nhiên sẽ thân thiết hơn các cặp chị em cách nhau vài tuổi, ngẫm lại cũng hợp tình hợp lí.
Ba người tới nhà, Trần Tử Oánh đẩy cửa bước vào, đỡ Trần Kiết Nhiên ngồi xuống ghế sô pha.
Cố Quỳnh theo sau, đảo mắt bốn phía, đánh giá hoàn cảnh gia đình.
Nhà xây dựng kiểu cũ, chật chội, phỏng chừng chỉ khoảng 30 mét vuông, ngăn vách phân chia nhà bếp, toilet và hai căn phòng ngủ, phòng khách bằng lòng bàn tay, bước hai bước liền đi tới đầu bên kia, gần ban công còn treo một tấm mành đen, ngăn với phòng khách thành một góc nhỏ, sô pha, bàn trà, ti vi nhét chung một chỗ.
Cố Quỳnh người cao chân dài, ngồi trên ghế, không thể thẳng chân.
Chẳng trách Trần Kiết Nhiên không đồng ý để cô tới, e trong lòng có chút tự ti, không muốn Cố Quỳnh biết được tình trạng nhà nàng.
Trần Tử Oánh không bắt chuyên với Cố Quỳnh, sau khi đỡ chị ngồi xuống, vội vã vào nhà bếp lấy cho nàng chén nước ấm, chăm sóc nàng uống, nhắc nhở: "Chị, nếu khát thì nói với em, đừng tự mình đi sẽ bị ngã, ấm nước trên bếp rất nóng, phải cẩn thận."
Cố Quỳnh cười nói: "Tử Oánh, cậu đừng lo, mình sẽ giúp chị của cậu."
Từ khi gặp Trần Tử Oánh, Cố Quỳnh không còn gọi tên Trần Kiết Nhiên, tất cả đều là chị của cậu, lời nói ra cũng đều đối thoại với Trần Tử Oánh.
Trần Kiết Nhiên không thích danh xưng này, tiềm thức phát giác điểm không đúng, đáng tiếc đầu nàng quá đau, không có khí lực nghĩ nhiều, đành tự an ủi, Cố Quỳnh muốn thân thiết với Tử Oánh là chuyện tốt.
"Mẹ đâu? Không phải đưa em đi học múa sao?" Trần Kiết Nhiên hỏi.
"Đưa em đến phòng tập xong liền đi đánh bài, mẹ thế nào chị còn không biết sao? Chỉ ước một ngày 24 giờ đều dán trên chiếu bài."
Trần Kiết Nhiên đột ngột đứng dậy: "Chị phải chuẩn bị bữa tối, nếu không mẹ về sẽ..."
Trước mắt tối sầm, Trần Kiết Nhiên choáng váng, té ngược vào sô pha.
Lúc này Cố Quỳnh mới dìu nàng, oán giận nói: "Bác sĩ nói cậu phải tĩnh dưỡng, còn làm cơm cái gì a?"
Trần Kiết Nhiên day day thái dương, thanh âm hư nhược: "Bình thường đều do mình làm."
"Nhà các cậu chỉ mình cậu biết nấu cơm sao? Thiếu cậu không lẽ chết đói?"
Lời này lọt vào tai Trần Tử Oánh, trong lòng khẽ nhíu, mặt mũi lúng túng, cắn môi, nói: "Chị, chị nghỉ ngơi đi, em sẽ làm...".
truyện tiên hiệp hay
Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng chìa khoá vặn mở cửa, Lương Nhu Khiết treo túi trên tay đủng đỉnh bước vào.
Vừa xuyên qua cửa còn chưa nhìn người, lỗ mũi khịt khịt, chửi ầm lên: "Trần Kiết Nhiên, mày muốn chết đúng không? Về rồi cũng không biết đường chuẩn bị cơm nước? Em gái vất vả ôn thi đại học, luyện múa, ba mày mỗi ngày đi sớm về muộn bán mạng kiếm tiền, cái nhà này chỉ có mày an nhàn rảnh rỗi, chẳng lẽ mày muốn ba mẹ và em gái mày chết đói hay sao?"
Thanh âm sắc nhọn chói tai, màng tai Cố Quỳnh sắp bị đâm thủng, Cô cau mày quyét mắt một lượt, người phụ nữ trung niên bốn mươi, năm mươi tuổi, trên người nồng nặc mùi nước hoa, ăn mặc khiêu gợi quần bó sát, tóc uốn