Trần Kiết Nhiên ngủ trên cái giường này đã hơn mười năm, vẫn cảm thấy rất ổn, có điều mấy năm gần đây mùa đông lạnh hơn trước, năm nay dù chưa tới tháng 12 Trần Kiết Nhiên đã phải dùng quần áo đắp thêm lên người mới miễn cưỡng ngủ được, nàng lo lắng đến tháng chạp thì phải làm sao, nếu như bị ốm, sẽ làm lỡ việc học.
Đối với Trần Kiết Nhiên, chuyện ăn chuyện mặc chỉ là chuyện nhỏ, đại sự duy nhất trong lòng nàng chính là kỳ thi đại học sắp tới, nàng muốn chuyển đến thành phố Lâm Uyên, theo học ở trường đại học sư phạm, sau này tốt nghiệp trở thành lão sư tiểu học, sống cuộc đời của chính mình.
Đây là lý tưởng tốt đẹp mà Trần Kiết Nhiên dày công xây dựng bấy lâu, so với việc ăn tạm ngủ tạm nào có đáng gì?
Trần Kiết Nhiên đã quen với việc này, nhưng Cố Quỳnh lại thay nàng phẫn nộ.
Cô ngồi ở góc giường không lên tiếng, khuôn miệng méo mó, cho rằng Trần Kiết Nhiên ôm tủi nhục không thể nói cùng ai, đánh mắt nhìn đôi tay thô ráp, hận không thể phát tiết, Cố Quỳnh cao giọng, nói: "Chỗ này cũng gọi là nơi cho người ngủ sao? Chăn màn thô cứng như đá! Cái giường này gần như vứt đi được rồi! Nếu nhà cậu nghèo đến nỗi một cái giường, hay một cái chăn cũng không nỡ mua? Được! Ngày mai mình sẽ mua cho cậu, hơn nữa còn mua thứ tốt nhất!"
Cố Quỳnh cố ý nói lớn để Lương Khiết Nhu nghe thấy, những thứ Trần Tử Oánh sử dụng dù không phải hàng hiệu nhưng cũng được xem là khá giả, Cố Quỳnh tính toán sơ lược, một phần ba chi phí trong gia đình dùng lên người Trần Tử Oánh.
Mà Trần Kiết Nhiên cho dù không có quần áo mới cũng thôi, lẽ nào một cái giường giữ ấm vào mùa Đông cũng không nỡ mua cho nàng sao? Trời lạnh như vậy, đắp thứ này lên người, chẳng trách lúc này mới tháng 11, tay Trần Kiết Nhiên đã bắt đầu sưng đỏ, nứt nẻ!
Trần Kiết Nhiên tái mét, căng thẳng lắc đầu nguầy nguậy, ra hiệu Cố Quỳnh đừng nói nữa, Cố Quỳnh hiển nhiên không nghe, cô còn phải tiếp tục phản kháng thay nàng, Trần Kiết Nhiên chỉ còn cách nhào tới dùng tay che miệng Cố Quỳnh: "Đừng! Đừng nói nữa, coi như mình! Coi như mình xin cậu! "
Âm thanh run rẩy, Cố Quỳnh có thể nghe thấy ý vị sợ sệt rất rõ ràng, sững sờ, vận động đầu óc suy nghĩ một lúc.
Cố Quỳnh chỉ nhất thời bất bình thay Trần Kiết Nhiên, nhưng có thể bảo hộ nàng một đời sao? Nhìn cái cách mà bà Trần đối xử với hai người, e là cô vừa rời đi, bà ta sẽ tiếp tục nhục mạ giáo huấn nàng!
Hoàn cảnh Cố Quỳnh có chút đặc biệt, từ nhỏ hai mẹ con nương tựa lẫn nhau, cô không biết những gia đình khác có giống nhà này hay không, hai đứa trẻ, môi hở răng lạnh, tuy Trần Kiết Nhiên không xuất chúng, nhưng chỉ vì thế mà đối xử tùy tiện với nàng? Nói khó nghe, nuôi chó còn phải cho nó ăn thịt! Trần Kiết Nhiên ngủ ở chỗ này, ngay cả ổ chó cũng không bằng!
Một cô gái sống sờ sờ 18 năm, gánh chịu vô vàn thiệt thòi, chẳng nhẽ bọn họ không cảm thấy đau lòng chút nào?
Cố Quỳnh không muốn Trần Kiết Nhiên chịu khổ, im lặng không nói, xoay qua giúp nàng thoát khỏi áo khoác đồng phục, còn muốn thay nàng cởi áo len màu đỏ chướng mắt, Trần Kiết Nhiên ngăn cản: "Cái này không cởi, cứ mặc như vậy ngủ thôi.
"
"Không khó chịu sao?"
Khoé môi Trần Kiết Nhiên khẽ cong, giải thích: "Cởi ra, rất lạnh.
"
Thái độ bình thản tiếp nhận, đã sớm mà dũa thành thói quen, trong lòng Cố Quỳnh khó chịu, hạ giọng hứa hẹn: "Ngày mai mình cho người mang giường và chăn tốt nhất đến đây.
"
Trần Kiết Nhiên lắc đầu: "Mình không cần.
"
Nàng nghiêng người quay lưng về phía Cố Quỳnh, nhắm mắt ngáp một cái, âm lượng ngày càng nhẹ dần: "Không phải đồ của mình, mình không cần.
"
Đây là điều Trần Kiết Nhiên đúc kết được trong suốt quãng thời gian qua, không phải thứ của nàng, nàng không thể lấy, ngày nhỏ Trần Kiết Nhiên không hiểu chuyện thèm muốn những thứ thuộc về Trần Tử Oánh, Lương Khiết Nhu phát hiện, liền dùng cành trúc đuổi đánh!
Trên lưng, cánh tay, một đường chồng một đường rướm máu, roi trúc quất xuống đau rát, Trần Kiết Nhiên đau đến mất tự chủ khóc lóc nhảy lên, Lương Khiết Nhu tựa như càng cao hứng, dùng lực càng lợi hại.
Sau đó Trần Kiết Nhiên không dám khóc cũng không dám tránh né, nàng biết càng như vậy mẹ Trần càng mạnh tay.
Khi còn nhỏ, Trần Kiết Nhiên luôn tự hỏi bản thân tại sao nàng lại sống trên đời, tiếp tục tồn tại quá thống khổ, mỗi một khắc đều kinh hồn bạt vía.
Mãi đến sau này, khi nàng lớn hơn, bắt đầu đọc sách, suy nghĩ độc lập, thầm nghĩ khẳng định trên thế giới này có rất nhiều đứa trẻ giống nàng, thế là Trần Kiết Nhiên hạ quyết tâm, sau này phải trở thành lão sư dạy tiểu học, dù không thể bảo vệ tất cả trẻ em, cũng tận lực làm hết khả năng của mình.
Cố Quỳnh vuốt vuốt lưng nàng, cảm thấy vóc người gầy yếu đến kỳ cục, ngay cả xương cũng mềm hơn người khác, nhẹ nhàng bóp một cái liền vỡ vụn.
Giấc ngủ không mấy êm đềm, đầu Trần Kiết Nhiên rất đau, cộng thêm mấy câu nói của Cố Quỳnh, lo lắng tối nay không biết mẹ nàng còn nói thêm những lời khó nghe nào nữa, chợp mắt một tiếng đồng hồ, ác mộng không ngừng dày vò, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chợt Trần Kiết Nhiên nghe thấy giọng nói êm dịu gọi tên nàng: "Trần Kiết Nhiên, Trần Kiết Nhiên! "
Âm thanh xa xa mờ mịt, Trần Kiết Nhiên mơ màng mở mắt, chỉ thấy ánh nhìn lo lắng của Cố Quỳnh xuất hiện trước mặt, nhất thời si ngốc hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
"Mình đưa cậu về, cậu quên rồi sao?" Cố Quỳnh mỉm cười, đưa tay vén tóc vương trên trán Trần Kiết Nhiên, nhẹ giọng nói: "Ăn cơm tối xong, mới ngủ tiếp.
"
"Ô! " Trần Kiết Nhiên hồ đồ ngồi dậy, để mặc Cố Quỳnh choàng áo khoác vào người, Cố Quỳnh đỡ nàng đứng dậy, chờ đến khi ngồi vào bàn Trần Kiết Nhiên mới thanh tỉnh, đảo mắt nhìn bốn phía; Lương Nhu Khiết hung tợn nhìn nàng, tay Trần Kiết Nhiên run lên, suýt chút nữa làm rơi bát đũa.
"Sao vậy? Khó chịu chỗ nào?" Cố Quỳnh sốt sắng hỏi.
"Không! Không có! " Trần Kiết Nhiên giật mình, hoang mang bưng bát lên, tuôn vào miệng một lượng cơm lớn, trên bàn nhiều món ăn như vậy, nhưng nàng chỉ gắp dĩa rau muống xào trước mặt.
"Chỉ ăn rau sao được?" Cố Quỳnh gắp miếng cá kho mềm vào bát Trần Kiết Nhiên: "Bác sĩ nói, cậu cần bổ sung protein, ăn nhiều cá một chút.
" Dứt lời lại gắp lia lịa sườn rim thả vào bát nữ sinh.
Trần Kiết Nhiên dùng tay che chén, liên tục thanh minh: "Mình! Mình không thích ăn thịt, Cố Quỳnh, cậu ăn đi, mặc kệ mình.
" nói xong tiếp tục và thêm mấy ngụm lớn, nháy mắt bát cơm đã cạn, trong chén chỉ còn hai miếng cá thịt, vì ăn quá nhanh nên Trần Kiết Nhiên mắc nghẹn, lên cơn nấc cục, nàng vội vàng đứng lên: "Con no rồi!" nói rồi cầm bát đũa đi vào bếp.
Miếng cá và thịt kia, cuối cùng Trần Kiết Nhiên cũng không dám ăn.
Cố Quỳnh nhìn bóng lưng trốn trong bếp nấc cục, lại nhìn vẻ mặt đắc ý của Lương Nhu Khiết, uất giận đan xen, hận không thể giáo huấn bà dừng lại.
Cố Quỳnh đưa mắt nhìn Trần Tử Oánh, chỉ thấy nàng bình tĩnh ăn cơm, quả thật kỳ lạ, rõ ràng lúc ở trường quan hệ giữa các nàng rất tốt, bây giờ bình thản thế