Lương Tử Oánh hất cầm nhìn Cố Quỳnh khinh bỉ, choàng tay lên vai Trần An An, đắc ý chờ Trần Kiết Nhiên đưa ra quyết định sau cùng.
Cố Quỳnh không thèm quan tâm đến ánh nhìn của Lương Tử Oánh, mọi sự tập trung đổ dồn lên người Trần Kiết Nhiên.
Trần Kiết Nhiên ôm Trần An An, không nói gì.
Thân thể rét run, hoa mắt chóng mặt, quần áo bị nước mưa làm ướt dính sát vào da thịt, quai hàm run rẩy.
"Chị, An An muốn ở với em, chị hãy cùng con bé đến chỗ em một khoảng thời gian đi, hơn nữa em ở nước ngoài đã lâu, có rất nhiều chuyện chưa quen thuộc cần có người bên cạnh hướng dẫn, hả?" Lương Tử Oánh được voi đòi tiên.
Cố Quỳnh cau mày bất mãn, kéo kéo cánh tay Trần Kiết Nhiên kẹp nàng một bên người, châm chọc: "Lương tiểu thư hiện giờ đã trở thành giảng viên Lâm Uyên Đại rồi sao? Tôi và hiệu trưởng của cô cũng coi như người quen cũ, nếu Lương tiểu thư không thích ứng được cách sinh hoạt ở quốc nội, tôi có thể thay cô nói với hiệu trưởng một tiếng, an bài mấy người đồng sự giúp cô muốn quen thuộc bao nhiêu liền quen thuộc bấy nhiêu, thân thể A Nhiên không khoẻ, cô còn muốn làm phiền nàng!"
"Người ngoài làm sao so được với chị em tình thân, hai chúng tôi đã sáu năm không gặp, chị, chẳng lẽ chị không muốn nói chuyện với em sao?"
"Lương tiểu thư cô cần nhớ rõ, cô họ Lương, A Nhiên họ Trần, hai người không hề có quan hệ huyết thống, tại sao phải bồi cô nói chuyện dưới danh nghĩa chị em?"
"Cô! " Lương Tử Oánh đang muốn cãi lại, Trần Kiết Nhiên không còn sức chống đỡ.
Đầu óc hỗn loạn, bên tai lời qua tiếng lại miệng lưỡi sắc bén, cảm thấy ồn ào khó nhịn, bờ vai, khuỷu tay, xương sống đều đau nhức, thân hình lay động mấy lần, hai mắt khép chặt, mất đi ý thức.
"A Nhiên!"
"Chị!"hai người đồng thời gọi Trần Kiết Nhiên, Cố Quỳnh kịp thời đỡ được thân thể nàng, ôm vào ngực không cho Lương Tử Oánh chạm vào, đưa tay thăm dò trán, thoảng thốt: "Sao lại nóng thế này!"
Bởi vì tinh thần căng thẳng, lại dầm mưa suốt đêm, nhiệt độ bên ngoài chỉ khoảng 10 độ, nước mưa lạnh thấu xương tuỷ, Cố Quỳnh khoẻ mạnh không ảnh hưởng nhiều, nhưng thân thể Trần Kiết Nhiên vốn suy yếu, bệnh tới như núi sập, môi tím tái, nếu không phải có thân nhiệt, nhìn chung không giống người sống.
"Nhanh đến bệnh viện!" Lương Tử Oánh tạm thời gác tranh luận sang một bên.
Cố Quỳnh ôm Trần Kiết Nhiên lên xe, Lương Tử Oánh và Trần An An cũng theo sau.
Lương Tử Oánh kê đầu Trần Kiết Nhiên lên vai mình, đưa tay cởi khuy áo nàng, Cố Quỳnh lớn tiếng quát hỏi: "Cô muốn làm gì?"
"Cả người chị tôi ướt đẫm, cô muốn chị tôi bệnh nặng thêm sao? Còn không bật điều hoà tối đa!"
"! " Cố Quỳnh biết Lương Tử Oánh nói đúng, chỉ đành ném thù riêng qua một bên, làm theo lời nàng nói.
Trần Kiết Nhiên hôn mê, thân thể nóng bỏng, Trần An An thấp thỏm không yên, hỏi Lương Tử Oánh: "Dì nhỏ, mẹ con sẽ không sao đúng không?"
Cố Quỳnh nghe thấy Trần An An lên tiếng, đùng đùng nổi giận: "Nếu không phải con chạy lung tung, hiện giờ mẹ con vẫn đang yên ổn ở nhà, còn có mặt mũi để hỏi!"
Trần An An tự vấn lương tâm, vành mắt đỏ chót.
"Đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn.
" Lương Tử Oánh khinh nhu lau nước mắt cho Trần An An: "Yên tâm, mẹ con cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì.
"
Cố Quỳnh phóng trên đường với tốc độ 150 km trên giờ, cầu khẩn trong lòng, Trần Kiết Nhiên sẽ không sao.
Đến bệnh viện chia làm hai ngả, Lương Tử Oánh đưa người vào viện, theo sau là Trần An An, Cố Quỳnh đưa xe vào hầm sau đó làm thủ tục nhập viện cho Trần Kiết Nhiên.
Trần An An thấy mẹ bị đẩy vào phòng không có một chút ý thức, nằm nhoài vào lòng Lương Tử Oánh khóc nức nở, Cố Quỳnh làm xong thủ tục chạy đến thì Trần Kiết Nhiên vẫn còn trong phòng cấp cứu.
Nhìn một người ôm một người khóc sướt mướt khiến Cố Quỳnh không nén nổi cơn giận, tìm đến khóc khuất ngồi xuống, hai tay đỡ cằm, đôi mắt không rời chấm đỏ trên cửa phòng cấp cứu, mong ngón nhanh nhanh biến thành xanh lục.
Cô không phát hiện bản thân cũng ướt đẫm, tóc dài bết vào gò má, ngồi bất động như tượng đá, nước mưa thấm đẫm không ngừng nhỏ giọt nơi góc quần, rất nhanh đã đọng thành vũng lớn trên sàn nhà.
Mặt mày Cố Quỳnh cũng vì lạnh mà trắng bệch, đáng tiếc không ai chú ý.
Người duy nhất có khả năng sẽ để ý đến cô hiện đang nằm trong phòng bệnh chưa rõ sống chết, cho tới Trần An An và Lương Tử Oánh ắt chỉ ước cô đổ bệnh nhân cơ hội cướp Trần Kiết Nhiên đi.
Cố Quỳnh rất ít khi cô độc, nhưng hôm nay lại cảm thấy bản thân có chút đáng thương.
Trải qua thời gian cấp cứu, Trần Kiết Nhiên cơ bản không còn nguy hiểm đến tính mạng, bác sĩ bước ra khỏi phòng cởi khẩu trang y tế, liền bị ba người vây hỏi tình hình.
"Bệnh nhân bị viêm phổi cấp, dịch tích trong phổi đã được hút ra, hiện giờ không đáng lo nghại, nhưng cần ở lại bệnh viện theo dõi thêm mấy ngày.
"
Nghe được câu này, dây thần kinh căng thẳng đột nhiên thư giãn, hai chân Cố Quỳnh mềm nhũn khẽ co giật, cũng may có hộ sĩ đứng phía sau kịp thời đỡ lấy: "Cố tiểu thư, cô không sao chứ? A! Nhiệt độ cơ thể cô cũng rất cao?"
Bác sĩ vừa nghe, lập tức trở nên nghiêm túc: "Khả năng Cố tiểu thư cũng nhiễm viêm phổi, Tiểu Triệu, mau mau dãn cô ấy đi chụp CT, sau đó đưa đến khoa nội hô hấp tìm tôi.
"
"Cảm ơn bác sĩ, vất vả cho ông rồi.
" Lương Tử Oánh không quản Cố Quỳnh, chỉ đang thay Trần Kiết Nhiên cảm ơn.
Hộ sĩ tìm một bộ quần áo bệnh nhân khô ráo cho Cố quỳnh, sau đó đưa cô đi chụp CT, cũng còn may chỉ là triệu chứng cảm mạo bình thường, bác sĩ kê thuốc hạ sốt, dặn dò cô nghỉ ngơi một tuần lễ sẽ không sao, Cố Quỳnh cũng làm thủ tục nằm viện.
Trần Kiết Nhiên hạ sốt, nhiệt độ trên người đã lui, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt vẫn trắng bệch, Cố Quỳnh đi vào phòng nhìn thấy Lương Tử Oánh đang dùng khăn ấm lau khắp tứ chi cho Trần Kiết Nhiên, tay áo kéo tới bả vai, cánh tay gầy yếu lộ rõ từng ống xương, nằm ngay ngắn trên giường, bàn tay thô ráp gầy gò, tiếp nhận truyền dịch.
Ngày bé nàng không được ăn uống đầy đủ, tuổi dậy thì thường xuyên nhịn đói, xương cốt không phát triển hoàn chỉnh bằng người bình thường, khung xương nhìn càng ọp ẹp yếu ớt.
Nàng dùng thân thể gầy yếu này, chống đỡ tất cả cực khổ trên đời, còn gồng gánh một mái nhà cho Trần An An.
Lương Tử Oánh nắm tay Trần Kiết Nhiên, sống mũi chua chua, khó có thể tưởng tượng được sáu năm qua Trần Kiết Nhiên phải trải qua những loại thống khổ gì, làm sao có động lực để tiếp tục kiên trì sống tiếp.
Lương Tử Oánh rất muốn biết sáu năm qua