Cố Quỳnh trông chừng Trần Kiết Nhiên suốt đêm.
Một đêm không ngủ, nghĩ rất nhiều chuyện.
Thời điểm gặp gỡ, nhìn thấy vết sẹo khó coi trên mặt nàng, trong lòng Cố Quỳnh không dễ chịu, suy nghĩ trăm phương ngàn kế khuyên Trần Kiết Nhiên chấp nhận phẫu thuật chỉnh dung.
Kỳ thực Trần Kiết Nhiên không xấu, tuy không xinh đẹp xuất chúng nhưng sạch sẽ thanh tú, ánh mắt vĩnh viễn thanh thanh nhuận nhuận, tướng mạo dịu dàng.
Nàng còn trẻ, chưa tới hai mươi lăm, nhân sinh còn rất dài, sau khi khôi phục dung mạo, chặng đường phía sau sẽ có nhiều thay đổi.
Chí ít cảm giác áy náy trong lòng Cố Quỳnh sẽ bớt đi phần nào.
Rất nhiều người nói Cố Quỳnh ích kỷ, Cố Quỳnh không mấy để ý.
Cuộc sống là của mình, sống thế nào là chuyện của mỗi người, vốn không phải thứ để người khác nghị sự.
Chỉ khi nghe thấy chữ "Đau" từ miệng Trần Kiết Nhiên, Cố Quỳnh giống như khai nhãn, rõ ràng hàm nghĩa của hai chữ ích kỷ.
Không chỉ là cuộc sống của cô, mà còn làm tổn thương người mình yêu.
Nhớ lại lời Khương Tân Nhiễm nói "Tôn trọng", lại nghĩ đến Trần Kiết Nhiên chất vấn: "Cô có từng nghĩ đến việc tôn trọng tôi chưa?"
Tôn trọng là gì? Đại khái đối với người xa lạ, chính là lưu lại một điểm tốt, ngày sau gặp mặt cũng không lúng túng.
Mà tôn trọng với người quan trọng, so với người lạ còn phức tạp hơn nhiều.
Là yêu nàng hơn bản thân, nhớ nàng hơn chính mình, nhìn nàng sống tốt sẽ vui mừng thay nàng, nhìn nàng đau khổ trái tim sẽ đau như dao cắt, nếm trải thống khổ cùng nàng.
Là xem chính mình như gương soi, phản chiếu hết thảy vui sướng đau buồn, tâm tình theo nàng mà động, nội tâm dành cho nàng ngày càng nhiều, mối quan hệ giữa hai người ngày càng thân thiết, cho đến một ngày hai trái tim hoà làm một, cùng hỉ cùng nộ.
Cái gọi là yêu thương, chính là như thế.
Giống như giờ khắc này, Cố Quỳnh hận không thể gánh toàn bộ khổ sở của Trần Kiết Nhiên lên người, để nàng khoẻ mạnh, tự tin sống tiếp.
Rốt cuộc Cố Quỳnh học được cách suy nghĩ thay Trần Kiết Nhiên --- hoá ra vết sẹo trên mặt nàng lại là vết thương ôn nhu nhất trên cơ thể.
Chỉ là ngoài da thôi sao? Có thể trị tận gốc sao? Không! Tổn thương trong lòng nàng như ngàn vết dao đâm, cho dù dùng máy móc tối tân nhất cũng không thể chữa lành!
Mặt nàng khôi phục thì có thể trở lại ngày đầu sao?
Không phải, chỉ là vỏ bọc bên ngoài, thương tích thối rữa bên trong từ lâu không ai hỏi thăm, chỉ có thể nhân lúc tối trời co ro ôm lấy thân mình, thấp giọng kêu đau.
Trần An An dù không phải máu mủ ruột già, nhưng tựa như một vị thuốc đắp lên miệng vết thương, tuy hiệu suất rất chậm, nhưng kiên trì bền bỉ vẫn hữu hiệu, xây lên một tia an ủi đủ để sưởi ấm trái tim lạnh giá của Trần Kiết Nhiên.
Cố Quỳnh đã từng được Trần Kiết Nhiên yêu thương, biết tình cảm của nàng có bao nhiêu mẫn cảm thanh thuần, Trần Kiết Nhiên khát vọng tìm được người có thể đón nhận chân tâm của mình, trước đây người đó là Cố Quỳnh, đáng tiếc là cô tự tay đẩy nàng ra xa, không chỉ vậy, còn nhẫn tâm xé nát tương lai của nàng.
Rốt cuộc Cố Quỳnh có thể đứng từ vị trí của Trần Kiết Nhiên mà đối tốt với Trần An An, chứ không phải đố kị với nàng.
Cô bắt đầu cảm kích Trần An An, cảm kích tiểu nữ oa này, nhiều năm qua thay cô làm chỗ dựa cho Trần Kiết Nhiên, để cuộc sống của nàng có tư vị, sưởi ấm yên vui, không đi đến hoàn cảnh tuyệt vọng cô độc.
Cố Quỳnh cũng hiểu ra, tại sao Trần An An bỏ đi, Trần Kiết Nhiên lại giống như người điên --- đổi lại, bất luận là người nào rơi vào hoàn cảnh như nàng, e sợ còn điên cuồng hơn nhiều.
Lương Tử Oánh vỗn nghĩ sẽ ở cạnh Trần Kiết Nhiên, chờ nàng tỉnh dậy người nhìn thấy đầu tiên chính là mình, Cố Quỳnh không muốn tranh dành, nhấc điện thoại gọi người đưa sách vở và quần áo mới đến cho Trần An An, mua đồ dùng cần thiết cho Trần Kiết Nhiên, không quên dặn dò 7 giờ sáng ngày mai đưa bữa sáng dinh dưỡng tới.
Trần An An ngủ trên giường bệnh của Cố Quỳnh, mà Cố Quỳnh và Lương Tử Oánh, một người ngồi cạnh giường, một người ngồi ở phía đối diện, chờ đến hừng đông, xem người kia như kẻ vô hình.
Thời điểm bình minh lọt qua khe cửa, tiếng chuông báo thức gọi Trần An An tỉnh giấc.
Trần An An mở mắt quay đầu, chỉ thấy hai nữ nhân ngồi như tượng đá nhìn chăm chăm mẹ mình, nàng không làm kinh động, rón rén đi xuống giường, xếp chăn gọn gàng, đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, thay đổi đồng phục, đeo ba lô lên lưng, sau đó mới nói với Lương Tử Oánh: "Dì nhỏ, con đi học đây.
"
Một đêm không ngủ, đáy mắt hai người đều có chút uể oải, không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Trần An An.
Lương Tử Oánh vuốt mặt, đứng dậy: "Dì đưa con đi, tận mắt nhìn con vào trường, mẹ con tỉnh dậy, dì còn biết đường nói chuyện với mẹ con.
"
"Không cần đâu dì nhỏ, nơi này cách trường của con không xa, trước cổng bệnh viện có trạm xe buýt, con tự mình đi là được, đêm qua dì không ngủ, nên nghỉ ngơi một chút.
"
Trần An An rất thích người dì này, nàng quan tâm Trần Kiết Nhiên, lại ôn nhu, ngữ điệu êm tai tựa gió xuân.
Trần An An không hiểu, tại sao từ trước đến nay mẹ không nhắc đến nàng.
"Chờ chút.
" Cố Quỳnh gọi với theo: "Lát nữa sẽ có người đưa bữa sáng tới, ăn sáng xong cô ấy sẽ đưa con đi học.
"
"Có đáng tin không?" Lương Tử Oánh hỏi.
Cố Quỳnh liếc mắt một cái, cười khẽ, chẳng buồn trả lời.
Lương Tử Oánh không yên lòng, nhìn Trần An An dùng bữa xong cùng nàng lên xe, đưa bé con đến trường.
Các nàng vừa bước ra cửa, Trần Kiết Nhiên đã tỉnh dậy.
Hàng mi lay động mấy lần, Cố Quỳnh nhìn chằm chằm không rời mắt, ngay lập tức nhận ra động tĩnh, chứng kiến mi mắt dần mở, lộ ra đôi con ngươi mê man.
"A Nhiên, cậu tỉnh rồi! Cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào? Đầu còn đau không? Cậu có khát không? Đói bụng không?"
Cố Quỳnh hỏi liên tục, Trần Kiết Nhiên nghe không hiểu, hai mắt ngây ngốc chớp chớp kéo về một điểm ý thức, con ngươi đột nhiên căng thẳng, ngồi bật dậy: "An An đâu! An An ở đâu?"
"Cậu đừng vội, An An rất khoẻ, con bé không sao, mình đã sắp xếp người đáng tin đưa con bé đến trường, kì thi tới gần rồi, không thể lơ là, cậu còn nhớ chứ?"
Trái tim Trần Kiết Nhiên nhảy tới cổ họng, lúc này mới chậm rãi rơi xuống, cảm giác hoa mắt mạnh mẽ áp đảo, cúi đầu day day thái dương, Cố Quỳnh nhanh tay đặt một cái gối sau lưng nàng,