Cố Quỳnh ngay lập tức cởi áo khoác phủ lên vai Trần Kiết Nhiên, nhưng vẫn không ngăn được ánh mắt Trần An An xuyên qua khe hở nhìn thấy nàng chật vật.
"Cô là đồ chó! Còn dám chạy tới nhà tôi bắt nạt mẹ tôi!"
Trần An An như con mèo xù lông bày bộ móng vuốt sắc bén ra ngoài, quay về Lương Tử Oánh cào cấu, Lương Tử Oánh tự biết bản thân nông nổi, chột dạ liếc nhìn Trần Kiết Nhiên, lảo đảo lùi về sau: "A Nhiên...Em..."
Trần Kiết Nhiên quay sang Cố Quỳnh, nhẹ giọng nói: "Giúp tôi đưa An An về phòng."
Cố Quỳnh gật đầu, nhìn về phía Trần An An, trầm giọng nói: "An An, con về phòng làm bài tập đi."
"Nhưng mà..." Trần An An không phục, một bụng lửa giận vẫn chưa tản đi, đối mặt với ánh nhìn không được xía vào của Cố Quỳnh, lại nhìn mẹ dựa vào cô không nói một lời, lập tức bị chấn động, lời muốn nói nghèn nghẹn nơi cổ họng, cúi đầu, bất đắc dĩ quay về phòng, trước khi rời đi, tàn nhẫn lườm Lương Tử Oánh một chút nhằm giải mối hận.
Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Trần Kiết Nhiên mới vịn vai Cố Quỳnh đứng lên.
Đầu tóc trong quá trình phản kháng với Lương Tử Oánh đã rối bù, tóc đen xoã rối loạn, đỉnh đầu tựa như rơm rạ kỳ quái.
Khoé miệng đã ngừng chảy máu, lưu lại trong miệng ý vị kinh tởm khiến người ta nôn mửa, Trần Kiết Nhiên nâng mu bàn tay lên mạnh mẽ chà xát khoé miệng, sượt ngang vết sẹo trên mặt, hoa văn thô ráp hết sức rõ ràng.
"Xin lỗi..." Lương Tử Oánh hối hận.
Nàng vì ý nghĩ Trần Kiết Nhiên có thể tha thứ cho Cố Quỳnh nhưng lại không chấp nhận mình làm cho đầu óc choáng váng, lửa giận chiếm lấy đại não, nhất thời làm ra chuyện táng tận lương tâm, hiện tại ngoại trừ xin lỗi cũng không biết còn cách nào để bù đắp cho tổn thương mà Trần Kiết Nhiên đang chịu đựng, không biết làm sao mới thu hồi được hảo cảm.
Tình thế cấp bách Lương Tử Oánh muốn tiến lên khẩn cầu xin lỗi, chỉ thấy Trần Kiết Nhiên rụt vai lại, trong mắt tràn trề sợ hãi, Lương Tử Oánh phẫn nộ lùi bước, đáy mắt cay đắng bi thảm: "A Nhiên, đừng sợ em, em không muốn làm chị tổn thương."
Trần Kiết Nhiên chưa mở miệng, Cố Quỳnh đã lên tiếng: "Cút."
Chỉ một chữ lạnh như băng, ánh mắt trừng trừng tái nhợt, hàm răng cắn chặt, phác hoạ rõ ràng đường viền quai hàm, Trần Kiết Nhiên đứng bên cạnh, có thể cảm nhận được cô đang run lên.
Cố Quỳnh đang sợ hãi, tại sao vậy? Người bị thương không phải cô, bị bắt nạt cũng không phải cô? Tại sao lại sợ?
Chẳng lẽ lời Cố Quỳnh nói là thật, cô còn có một chút chân tâm?
Phi, làm sao có khả năng.
Trần Kiết Nhiên âm thầm phỉ nhổ ý nghĩ buồn cười ngây thơ, đừng nằm mơ giữa ban ngày.
"Người nên cút chính là cô." Lương Tử Oánh sớm không nhìn Cố Quỳnh lọt mắt, nghe câu này, lạnh giọng trào phúng: "Cô đối xử với A Nhiên thế nào? Có tư cách gì nói tôi cút? Người một nhà chúng tôi đoàn viên, liên quan gì đến cô? Tôi cho rằng cô vẫn nên cút đi, để A Nhiên nhớ lại chuyện cũ, năm mới không nên."
Cố Quỳnh cười giận dữ, tận sâu trong đáy mắt là tảng băng lớn lạnh lẽo, khiến người ta vô thức rùng mình.
Cố Quỳnh nghiêm túc khởi xướng thịnh nộ, cho dù mặt không cảm xúc, cũng làm cho người đối diện cảm thấy dữ tợn như ác quỷ, nhìn mà phát khiếp.
"Mẹ cô vay nặng lãi bảy, tám trăm vạn, hiện tại luôn tìm kiếm tung tích của cô, cô mong muốn đoàn viên như thế, không bằng ngày mai tôi sẽ giúp bà ta nắm tung tích con gái rượu, tự mình tìm đến Lâm Uyên, để mẹ con các người đoàn viên, không phải càng tốt hơn?"
Cố Quỳnh là thương nhân, ắt sẽ tìm nhược điểm của đối thủ, những năm gần đây Lương Tử Oánh dựa vào tấm băng danh giá và lý lịch ưu tú, thật sự tự cho mình hơn người, có năng lực đứng ngang hàng với Cố Quỳnh, kỳ thực chỉ là trăng trong gương hoa trong nước, Cố Quỳnh thậm chí không cần khổ não, chỉ cần đưa người mẹ đẻ của nàng đến trước mặt, liền có thể ép nàng không ngóc đầu lên nổi.
Năm đó Lương Tử Oánh là tu hú chiếm chỗ chim khách, dựa vào Trần Đại Chí không biết nàng là con ngoài dã thú, lại có Lương Nhu Khiết làm chỗ dựa vững vàng, đứng trước mặt Trần Kiết Nhiên làm mưa làm gió, ngày trước từ cái ăn cái mặc đều sử dụng những thứ tốt nhất, học vũ đạo học nhạc khí, học các loại sở trường...Tất cả đều dùng tiền của Trần Đại Chí, nghiễm nhiên bóc lột thậm tệ đứa con gái ruột của hắn.
Thứ Lương Tử Oánh bỏ ra để đổi lấy sự ưu tú như ngày hôm nay, chính là hút cạn từng giọt máu trong huyết quản Trần Kiết Nhiên.
Trần Đại Chí và Lương Như Khiết vui đùa quá trớn làm việc sai lầm, cuối cùng người gánh hậu quả lại là Trần Kiết Nhiên vô tội, đánh đổi toàn bộ nhân sinh.
Kẻ ác có kẻ ác trị, Lương Tử Oánh hưởng thụ trên sự bóc lột Trần Kiết Nhiên, mà toàn bộ thủ đoạn dơ bẩn đều giao cho Lương Nhu Khiết, Lương Tử Oánh sạch sẽ bước ra từ căn nhà mục nát, vẫn là một đoá sen thanh thuần không nhiễm bùn đen, thế nhưng nàng đã quên, nàng và ao bùn không thể tách rời, dù cho cánh sen nở mỹ lệ đến đâu, thì trước sau vẫn dấn thân trong bùn, đoạn không được, vừa đứt sẽ chết.
Lương Nhu Khiết mê đánh bạc ngấm vào máu, sau khi hút khô Trần Đại Chí càng không vừa lòng, đánh cược càng lúc càng lớn.
Lúc này bà ta còn có một chút sắc đẹp, có thể trao đổi với người có tiền, cầu bọn họ ném cho một miếng thịt, sau đó tuổi già sắc suy, không muốn đợi chờ mấy đồng lương ít ỏi, liền đánh bạo đi vay nặng lãi, mượn càng nhiều thua càng nhiều, thua càng nhiều thì càng vay mượn, chỉ vài năm liền không trả nổi, gọi cho Lương Tử Oánh sụt sùi nước mắn ngắn dài, nói với nàng vất vả mang thai chín tháng mười ngày, nuôi nàng khôn lớn thành tài, tuyệt đối không được mặc kệ mẹ.
Hút khô Trần Kiết Nhiên, hút khô Trần Đại Chí, cuối cùng là ai? Đương nhiên chỉ có thể trông chờ vào việc hút cạn con gái ruột của mình.
Tình cảm của Lương Tử Oánh đối với Lương Nhu Khiết rất phức tạp, một mặt hận bà ta ngược đãi Trần Kiết Nhiên, mặt khác, người này lại chính là mẹ ruột, ngày bé chăm sóc nàng, hát ru nàng ngủ, huyết thống tương liên, không thể thấy chết không cứu.
Vì lẽ đó khởi điểm mấy trăm ngàn, thậm chí chừng một trăm vạn, Lương Tử Oánh không nói hai lời thay bà ta trả lại, nhắc nhở bà ta nhất định phải thay đổi, tìm một công việc kinh doanh đàng hoàng.
Lương Tử Oánh dễ dàng đáp ứng, Lương Nhu Khiết càng cảm thấy tự hào vì bản thân có đứa con gái hái ra tiền, giống như đứng sau máy ATM tự động, yên tâm lớn mật chơi càng lớn, không quá hai ngày đâu lại vào đấy, ngày cách ngày xoè tay đòi tiền, hôm nay năm vạn, ngày mai tám vạn, cho dù Lương