Cả đêm Trần An An rầu rĩ không vui, sau khi dọn bát đũa nói câu con đi làm bài tập, liền nhốt bản thân vào trong phòng riêng.
Trần Kiết Nhiên biết bé con như vậy là vì sự việc ban sáng.
So với bạn đồng trang lứa, Trần An An dậy thì chậm -- Nữ sinh cùng lớp đã đến kỳ sinh lý đầu tiên, mà Trần An An vẫn còn đang giai đoạn thay đổi cơ thể, chưa thấy chút động tĩnh nào.
Nhưng so về tâm lý, Trần An lại trưởng thành quá nhanh, ôm đồm rất nhiều trách nhiệm lên người mình, cho đến khi mẹ nhận tổn thương thì, so với những hài tử vô lo vô nghĩ, nàng càng tự trách và áy náy, khiến Trần Kiết Nhiên vô cùng lo lắng.
Tâm tư thiếu nữ mẫn cảm tinh tế, có quá nhiều tâm tình tiêu cực chôn trong lòng, sớm muộn sẽ ép vỡ trái tim non nớt của đứa trẻ hiểu chuyện.
Nhưng Trần Kiết Nhiên không thể làm gì khác, bé con quý giá nhất của nàng bắt đầu bước vào thời kỳ trưởng thành, học được cách cất giấu bí mật nhỏ, cảm thấy mất mặt hay xấu hổ đều không giống như ngày bé, đem tất cả chia sẻ với nàng.
Hơn nữa Trần An An cũng ý thức được, Trần Kiết Nhiên thật sự quá trẻ, mỗi lần họp phụ huynh, nàng là người nhỏ tuổi nhất, rất nhiều người cho rằng Trần Kiết Nhiên là chị của nàng.
Phụ huynh lớn tuổi nhất trong lớp thậm chí đáng tuổi mẹ Trần Kiết Nhiên.
Trần Kiết Nhiên nhìn cánh cửa đóng chặt, lại giống như nàng che kín tâm tư, thế là cũng theo lo lo lắng lắng, lúc làm việc không tránh khỏi lơ là sai sót, nếu không có Cố Quỳnh nhắc nhở, e là đêm nay nàng đã bị khác hàng trách cứ.
"Nghĩ gì mà mất tập trung vậy a?" Cố Quỳnh cho một miếng bưởi vào miệng nàng.
Hàng năm mùa bưởi ngon nhất là vào tháng chạp, nhiệt độ ban đêm nơi phương Nam lạnh lẽo, cấp tốc tích tụ lượng lớn đường bên trong, rút đi một tia chua xót cuối cùng.
Mỗi một tép đều căng mọng no đủ, răng trên răng dưới nhẹ nhàng cắn một cái, chất lỏng trong veo chảy ra khoang miệng, ngon đến nỗi không nhịn được mà híp mắt.
Trái bưởi này là do Lương Tử Oánh mang tới, Trần Kiết Nhiên mâu thuẫn không muốn ăn, dự định ngày mai đưa đi cho viện dưỡng lão hoặc trại mồ côi, coi như thay Lương Tử Oánh làm việc tốt.
Chỉ là Cố Quỳnh không nghĩ nhiều như vậy, sớm không ăn muộn không ăn, đêm đó tách quả bưởi ra làm hai, đưa cho Trần An An một nửa, nửa kia ôm vào trong ngực chậm rãi gỡ gỡ, tự mình ăn, Trần Kiết Nhiên chỉ ăn một miếng, trong lòng không dễ chịu.
"Cảm ơn." Miếng bưởi trượt qua yết hầu, ngọt trong lòng, Trần Kiết Nhiên thuận miệng nói: "Tại sao tôi cảm thấy cô còn hiểu về sản phẩm của cửa hàng nhiều hơn tôi? Thật giống như cô mới là tư vấn viên?"
Một câu nói vô tâm như vậy lại khiến Cố Quỳnh kinh sợ, trong mắt có mấy phần không tự nhiên, nhún nhún vai cười nói: "Lần trước xem cậu làm nên mình nhớ."
Điểm này Trần Kiết Nhiên không nghi ngờ, khi còn đi học Cố Quỳnh có trí nhớ cực kỳ tốt, chỉ cần xem qua đề Anh ngữ, cô liền có thể đọc lại vanh vách, lúc đó Trần Kiết Nhiên không tin, cho rằng cô lén lút học rồi mới đến trêu ghẹo mình, mãi đến khi Cố Quỳnh trình diễn mấy lần Trần Kiết Nhiên mới gật gù công nhận, quả là thiên tài.
"Cậu vẫn chưa trả lời mình, tại sao đêm nay mất tập trung?" Cố Quỳnh lột thêm một múi bưởi cho Trần Kiết Nhiên, cũng vì không muốn tiếp tục lừa dối nàng, mấy ngày trước cô đã đến bệnh viện tháo băng vải, hiện tại cánh tay linh hoạt bình thường, chỉ là lưu lại một vết sẹo nhàn nhạt dấu răng chó.
Trần Kiết Nhiên xong việc, hồi đáp khách hàng cuối cùng, sau khi báo cáo với bà chủ, khép máy tính, nhìn về phía cửa phòng Trần An An, thở dài nói: "Tôi không yên tâm về An An."
"Chuyện này có gì mà cậu không yên lòng?" Qúa trình Cố Quỳnh trưởng thành, phương pháp giáo dục của ba mẹ là mặc kệ, bản thân cô lại chưa có con, luôn tin tưởng câu nói "Cây lớn tự thẳng", trẻ nhỏ miễn ăn no mặc ấm thì có thể tự mình trưởng thành, không cần bận tâm: "Con bé đã mười hai tuổi, chuyện nên hiểu đều hiểu, năng lực tự gánh vác còn nhỉnh hơn bạn đồng trang lứa, cậu đừng quá lo lắng."
"Chính vì hiểu chuyện nên mới bận tâm." Trần Kiết Nhiên đứng lên thư giãn gân cốt, chậm rãi xoay người, vươn vai, thở dài: "Hiểu chuyện quá sớm không hẳn là chuyện tốt, đứa bé càng hiểu chuyện càng không hạnh phúc, tôi sợ An An giấu tâm tư trong lòng, sớm muộn cũng ngột ngạt không chịu được."
Cố Quỳnh nhìn thấu sầu lo trong Trần Kiết Nhiên, cười vỗ vai nàng, nói: "Trẻ con có chuyện riêng không muốn nói với người lớn là chuyện bình thường, cậu cũng từng trải qua giai đoạn này, lẽ nào còn không hiểu sao?"
Trần Kiết Nhiên nhìn cô một cái.
Cố Quỳnh hơi thay đổi sắc mặt, suýt chút nữa cô đã quên, bản thân cô không muốn gần gũi ba mẹ, nhưng Trần Kiết Nhiên thì khác, nàng vẫn luôn khát vọng gia đình, từ nhỏ đến lớn đều là ba mẹ cố ý lơ là nàng.
"Được rồi, cậu đừng đa tâm." Cố Quỳnh bất đắc dĩ, kéo Trần Kiết Nhiên ngồi xuống sô pha: "Cậu làm việc một đêm rồi, trước tiên nghỉ ngơi đi, mình lên phòng xem An An làm bài tập thế nào."
"Này!" Trần Kiết Nhiên lên tiếng gọi.
Cố Quỳnh quay đầu.
Trần Kiết Nhiên xoắn xuýt bàn tay căng thẳng: "Cô đừng nói gì khiến con bé phải suy nghĩ, nàng là tiểu cô nương mẫn cảm."
Cố Quỳnh lôi kéo khóe miệng: "Yên tâm đi."
Có mấy lời, người làm ba mẹ không thể nói, bởi vì quan hệ quá thân thiết lại khó có thể mở miệng, hơn nữa góc độ nhìn sự việc của ba mẹ và con cái có lúc không đồng nhất, nói tới nói lui một hồi e sợ nảy ra xung khắc.
Cố Quỳnh không giống, cô vừa đến đã cứu mạng Trần An An, cho dù trước đây Trần An An không thích cô, sau này thấy cô năm lần bảy lượt giải vây cho mẹ, chán ghét lúc trước cũng dần tiêu tan.
Cái nhìn với Cố Quỳnh không phức tạp, nhưng chí ít không mâu thuẫn; thứ hai Cố Quỳnh là người ngoài, trên danh nghĩa gọi là a di, nhưng trên thực tế lại là chị gái trưởng thành ngập tràn mị lực, để Trần An An vô thức sản sinh một loại sùng bái, cho nên đương nhiên càng dễ nói chuyện.
Cố Quỳnh bước vào phòng thì Trần An An đang học Anh ngữ, mang tai nghe bên tai, luyện tập phát âm theo máy MP3, Cố Quỳnh đi tới đoạt lấy headphone, tựa cười mà không cười: "Nói chuyện?"
Trần An An cảm thấy kỳ quặc, quay đầu: "Dì và con có chuyện gì đáng nói?"
"Tại sao không thể đàm luận?" Cố Quỳnh khoanh tay, nghiêng người tựa lên mép bàn: "Âm nhạc, trò chơi, phim truyền hình, hoặc là Anime.
Một đứa trẻ như con chẳng lẽ không có chỗ giải trí? Học cả ngày không sợ đầu lú mất sao?"
Trần An An hừ một tiếng, nói: "Con thích học không được sao? Nào giống dì, vô học."
Lời này thật oan uổng, bề ngoài Cố Quỳnh nhìn bất cần đời, Trần An An áng chừng thời đi học cô là dạng côn đồ, nhưng thật ra thành tích đại học của Cố Quỳnh không tệ.
"Người trẻ tuổi yêu thích học tập không sai, tuy nhiên cần phải kết hợp giải trí, đúng rồi, ngày mai là giao thừa, lại là sinh nhật con, con có muốn làm gì đặc biệt không? Nói đi, dì sẽ chuẩn bị cho con bất ngờ, a?"
"Nói hết ra rồi còn gọi là bất ngờ sao?" Trần An An mở to hai mắt: "Dì còn chuyện gì khác không? Nếu không có chuyện gì thì ra ngoài a, con còn muốn học Anh ngữ."
"Không có chuyện gì lớn, chỉ là sang năm công ty có chiến dịch quảng bá mới, bàn bạc ký hợp đồng quảng cáo, trong đó có một người khoảng chừng 12 tuổi, biệt danh Nở rộ, nghe đâu gần đây rất hot, mấy tiểu cô nương các con không phải yêu thích tiểu ca ca thanh tú đáng yêu sao? Dì còn muốn hỏi con có muốn dì xin chữ ký tặng cho đồng học hay không, bây giờ nhìn dáng vẻ một lòng chỉ muốn học tập của con, thiết nghĩ đối với loại theo đuổi ngôi sao ấu trĩ này ắt không hứng thú, thì thôi vậy, dì đi đây."
Cố Quỳnh làm bộ muốn đi, vừa nhấc bước, Trần An An đã gọi giật trở lại: "Chờ đã!"
Cố Quỳnh cười nham hiểm, xoay người lại đã trở thành vẻ mặt vô tội: "Con còn có việc gì sao?"
"Dì vừa nói...Nở rộ? Có phải người chiến thắng trong cuộc thi yêu đậu không?
Cố Quỳnh nhíu mày: "Con cũng có hứng thú a?"
Trần An An nhăn nhó không lên tiếng.
Nở rộ là nhân vật hot gần đây được các nữ sinh trong lớp vô cùng yêu thích, Trần An An cũng không ngoại lệ, nàng cảm thấy hắn rất tuấn tú đáng yêu.
Nở rộ là