Người có dính líu đến Lương Tử Oánh, Cố Quỳnh để tâm, âm thầm điều tra về hắn, trong khoảng thời gian là sinh viên đại học hắn từng hẹn hò chóng vánh với vài cô bạn gái, hắn theo học nghiên cứu sinh ở đại học quốc nội, từ lâu đã không còn can hệ đến Lương Tử Oánh.
Hắn dựa vào khả năng của mình vượt qua mấy vòng thi sau đó chính thức trở thành lão sư, lý lịch sạch sẽ, xem ra mối liên hệ duy nhất giữa hắn và Lương Tử Oánh đã kết thúc kể từ khi tốt nghiệp cấp ba.
Như vậy Cù Lập Tu gặp gỡ Trần Kiết Nhiên là hoàn toàn trùng hợp.
Nghĩ lại thì, nam sinh mười bảy mười tám tuổi ngông cuồng, sau này hắn từng hẹn hò với vài cô gái, đương nhiên không có đạo lý chung tình với Lương Tử Oánh.
Cố Quỳnh tạm thời yên lòng, lẳng lặng quan sát, nghĩ lại, cho dù Cù Lập Tu có ác ý, thì trong mắt Cố Quỳnh, một lão sư sơ trung cũng chỉ là bóng nước mà thôi!
Cù Lập Tu vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, năm đầu tiên công tác dưới chức vụ lão sư, là một thanh niên năng động, những nam nữ sinh đều rất thích vị lão sư trẻ tuổi có sức sống này, có thể không quản lớn nhỏ chơi nháo cùng chúng.
Trần An An cũng thích Cù Lập Tu, nghe nói hắn và mẹ là bạn học cũ, thường hỏi hắn những chuyện về mẹ nàng thời đi học.
Năm đó Trần Kiết Nhiên không có gì đáng chú ý, nếu nàng không phải chị ruột Lương Tử Oánh, e sợ Cù Lập Tu cũng không nhớ nàng là ai, không biết kể thế nào, chỉ nói: "Năm đó lão sư và mẹ con ít chơi chung, cho nên rất nhiều chuyện không chú ý."
"Vậy năm đó người bạn thân thiết nhất với mẹ con là ai?"
"Nghĩ lại cũng thật lợi hại, bạn thân của mẹ con họ Cố, gọi là Cố Quỳnh, chính là tổng giám đốc công ty y dược Cố thị tiếng tăm lẫy lừng bây giờ, năm đó các nàng như hình với bóng."
"Người bạn thân nhất của mẹ con là Cố Quỳnh?" Trần An An há miệng muốn rơi luôn cằm.
Đùa gì thế? Thời điểm Cố Quỳnh xuất hiện, mẹ nàng hận không thể một cước đá cô văng xa tận Thái Bình Dương, trước đây hai người là bạn sao?
Trần An An muốn truy hỏi, đáng tiếc chuông vào lớp reo lên.
Cù Lập Tu luôn quan tâm con cái của đồng học cũ hơn một phần, đáng tiếc Trần An An một mực nói không hứng thú với môn địa lý, Cù Lập Tu gọi nàng lên bảng trả bài thì Trần An An vẫn trả lời vừa đủ, hắn không có cách nào khác, từ từ không còn gọi nàng.
Mỗi người có một lĩnh vực sở trường, không thích địa lý, tương lai thi đại học không chọn địa lý là được rồi, cũng chẳng phải việc gì to tát.
Cuối kỳ, Trần An An thi môn thể dục, nam sinh chạy 1000 mét, nữ sinh chạy 800 mét, cả lớp mấy chục học sinh chen vào hàng bắt đầu, đợi lão sư thể dục hô một tiếng liền lao ra, trong lúc hỗn loạn Trần An An bị ai đó giẫm gót chân, vừa chạy chưa tới 2 mét đã ngã bổ nhào trên đường băng, hai đầu gối chà xát túa máu, lòng bàn tay chống đỡ nóng như lửa thiêu.
"Dừng lại!" Lão sư hét lớn, vẻ mặt đại biến, xông tới kiểm tra thương tích của Trần An An.
Làm lão sư sợ nhất là học sinh bị thương, nếu phụ huynh đến trường đại náo, cho dù không nghiêm trọng đến nỗi bị đuổi việc, thì cũng đừng mơ đến chuyện thăng tiến.
"Bạn học Trần An An, thầy đưa em đến phòng y tế." Lão sư thể dục muốn đỡ Trần An An dậy.
Trùng hợp Cù Lập Tu ra căn tin mua nước, ngang qua thao trường nhìn thấy dòng máu chảy từ đầu gối Trần An An xuống bắp chân, hắn khiếp sợ, chạy tới hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Chạy bộ không cẩn thận ngã bị thương." Lão sư thể dục đáp: "Cù lão sư, thầy đến rất đúng lúc, phiền thầy trông lớp giúp tôi mười phút, bây giờ tôi đưa bạn học này đến phòng y tế."
"Đưa đến phòng y tế thôi sao? Vết thương có vẻ rất nghiêm trọng, vạn nhất xử lý không tốt, hoặc là bị gãy xương thì sao?" Cù Lập Tu trầm tư một lúc, nhét ly nước vào tay lão sư thể dục, nói: "Vừa hay sáng nay tôi trống tiết, như vậy đi, tôi dẫn con bé đến bệnh viện kiểm tra, Trương lão sư, thầy chờ tôi báo với hiệu trưởng một tiếng."
"Vậy thì thật cảm ơn Cù lão sư!" lão sư thể dục cảm tạ, đặt Trần An An lên lưng Cù Lập Tu, nhìn hắn cõng nàng về hướng cổng trường học.
Trên đường đến bệnh viện, Cù Lập Tu thay Trần An An gọi cho Trần Kiết Nhiên, học sinh bị thương là chuyện đại sự, không thể không báo với phụ huynh.
Trần Kiết Nhiên nghe tin Trần An An té bị thương, gấp đến độ không nói hai lời chạy đến bệnh viện, đến nơi thì bác sĩ đã băng bó xong vết thương, không tổn hại đến xương, chỉ là vết thương ngoài da, bởi vì diện tích bề mặt da bị tổn thương lớn, vì lẽ đó trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng kỳ thực không sao.
Trần Kiết Nhiên nghe xong thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm nói: "Doạ chết mình rồi, doạ chết mình rồi..."
"Uống ngụm nước trước đi." Cù Lập Tu rót cho Trần Kiết Nhiên ly nước.
Trần Kiết Nhiên uống cạn, đem tâm tình đè xuống, mới nhớ nói lời cảm ơn: "Cảm ơn cậu, nhờ cậu đưa An An đến bệnh viện, làm lỡ công việc, thật xin lỗi."
"Bạn học cũ không nên khách khí a." Cù Lập Tu cười nói: "An An là viên ngọc quý cậu nâng trong tay, mình có thể không quan tâm con bé sao? Bạn học năm đó bây giờ đường ai nấy đi, mình cũng chỉ còn liên hệ với một mình cậu, nói thật với cậu, mình từ xa chuyển đến đây công tác, không có bạn bè gì, gặp được cậu mình rất cao hứng! Nếu cậu cảm thấy ngại thì từ nay đừng xem mình là người ngoài, sau này mình và cậu làm bạn.
Rảnh rỗi cùng nhau tụ tập, mình cũng không đến nỗi cô quạnh ở đất Lâm Uyên, cậu nói có đúng không?"
Lời nói này chân thành, lại không