"Chưa ăn tối thì vào nhà rồi ăn, làm gì mà lằng nhằng." Trần Kiết Nhiên giãy giãy muốn thoát khỏi khuỷu tay Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh tựa như kìm sắt, không chút xê dịch, Trần Kiết Nhiên vừa thẹn vừa giận, nhỏ giọng cảnh báo: "Đừng để tôi nổi giận."
Cố Quỳnh nhìn nàng một chút, hai mắt mở to như chú cún con đầy oan ức, lại ý tứ hướng về phía Cù Lập Tu liếc liếc nhìn, thật giống như không nhận ra ám muội giữa hai người.
"Còn không mau buông tay."
Cố Quỳnh bất đắc dĩ buông lỏng tay, Cù Lập Tu bắt chuyện: "Trần Kiết Nhiên đây là bạn của cậu a? Sao lại đứng ở cửa? Mời vào nhà ngồi đi."
Cố Quỳnh cười lạnh, không cho phép hắn coi mình là người ngoài, cười hiền lành, khoát tay lên vai Trần Kiết Nhiên, tư thế thân mật, nghiêng đầu về phía Cù lập Tu nửa cười nửa không, nói: "Quan hệ giữa tôi và A Nhiên không phải bạn bè một hai ngày, Cù Lập Tu, từ biệt nhiều năm như vậy, bạn học cũ đã quên rồi sao?"
"Cậu là...? Cù Lập Tu mông lung một trận, đột nhiên kinh ngạc, chiếc đũa trên tay đáp xuống bàn, không thể tin vào mắt mình: "Cậu là...Cố...Cố Quỳnh?"
Ngũ quan so với thời học sinh không có gì thay đổi, chỉ là trải qua mấy năm rèn luyện, khí chất so với ngày trước khác xa một trời một vực, cô đứng đó không giận tự uy, tuy rằng khoé miệng ngậm ý cười nhưng ánh mắt đủ khiến người ta hiểu không được chọc vào, chẳng trách hắn không nhận ra cô.
"Hoá ra cậu không quên." Cố Quỳnh quen cửa quen nẻo tiến vào nhà, không chờ Trần Kiết Nhiên mở miệng, trực tiếp lấy bát đũa ngồi xuống mâm cơm, tự mình bới cơm ăn ngon lành.
Cố Quỳnh cố ý làm cho Cù Lập Tu xem, chính là đánh dấu chủ quyền, cảnh cáo Cù Lập Tu, Trần Kiết Nhiên là hoa đã có chủ, tiểu tử nhà ngươi có hiểu đạo lý trước sau không? Ta đây vẫn chưa từng thấy tiểu tử thối nào dám cả gan cướp người của ta.
Tâm tư Cù Lập Tu so với tượng đá còn thô sơ hơn, nào khéo léo phân tích một động tác thành nhiều hàm nghĩa như vậy, thấy bạn học cũ, hắn kích động đến không nói nên lời, cúi đầu uống một ngụm nước lớn, mới nói: "Thật là Cố Quỳnh! Mình từng thấy cậu trên tin tức nhiều lần, còn tưởng rằng chỉ có thể thấy trên báo, không nghĩ tới lại gặp được người thật! Trần Kiết Nhiên cũng thật là, còn liên hệ với cậu mà không nói một tiếng, ba chúng ta ăn uống một trận rất tốt a!"
Trần Kiết Nhiên cười lúng túng.
Nàng cố ý không nói với Cù Lập Tu, cũng không nghĩ hai người này sẽ gặp nhau ở nhà nàng.
Cố Quỳnh ngồi ở trên cao, bạn học cũ biết rồi, khó tránh khỏi nhờ vả, có tâm phòng người, tốt nhất không nên nói.
Cũng may Cù Lập Tu tựa hồ không có ý này, thấy Cố Quỳnh, hắn cao hứng dị thường, đại khái hắn một thân một mình ở Lâm Uyên dốc sức làm việc, không có tri kỷ, không có bạn bè, một người cô quạnh, bây giờ nhìn thấy bạn học cũ, muốn cùng Cố Quỳnh uống một chén, không chê phiền phức chạy xuống dưới nhà mua rượu, Cố Quỳnh khách sáo uống hai ly, còn lại đều do Cù Lập Tu trút vào bụng, hắn uống nhiều rồi đầu óc có chút độn, ôm bình rượu khóc sướt mướt, nước mũi sụt sùi, nói là nếu biết làm lão sư sơ trung khổ thế này hắn đã không thi vào, vất vả muốn chết, tiền lương ít ỏi, sớm biết như vậy năm 12 hắn sẽ học hành chăm chỉ, tranh thủ đổi lấy một nhân sinh rộng mở hơn!
Cố Quỳnh chê hắn là người vô dụng, hai mươi mấy tuổi đầu tốt xấu gì cũng là nghiên cứu sinh tốt nghiệp, thế nào vì lười biếng mà hối hận, không có lấy một điểm trách nhiệm mà người trưởng thành nên có, miệng cười tâm không cười, dăm ba câu liền đuổi hắn đi.
Vừa lúc Trần Kiết Nhiên pha nước giải rượu đi ra từ nhà bếp, chỉ thấy một mình Cố Quỳnh dọn dẹp mâm cơm, sững sờ: "Cậu ấy đâu?"
"Ai?"
"Cù Lập Tu."
"Đi rồi."
"Sao cô không giữ cậu ấy ở lại?" Lời nói Trần Kiết Nhiên có chút oán giận: "Hắn uống nhiều rượu như vậy, vạn nhất trên đường gặp chuyện xấu thì làm sao bây giờ, cô cũng quá vô tâm rồi."
Cố Quỳnh nghĩ thầm, hắn muốn cướp tiểu tức phụ của cô lẽ nào cô còn phải nghĩ thay cho hắn? Lại nghĩ Trần Kiết Nhiên vì Cù Lập Tu mà trách cứ mình, trong lòng khí không nhuận, chua xót quái gở: "Đúng vậy, hắn là bạn học cũ, hiện tại là lão sư của An An, đương nhiên là quan trọng, uống nhiều rượu thì có người tự tay nấu nước ô mai, mình uống nhiều lần như vậy, đừng nói nước ô mai, ngay cả một ly nước lọc cũng không có a."
Trần An An bóc quả quýt đi ngang qua, trêu tức: "Dì Cố, Dì còn cần uống nước ô mai a? Con thấy lời này đã đủ chua, so với nước giải rượu còn chua hơn nhiều."
Trần Kiết Nhiên lắng tai nghe cuộc đối thoại cảm thấy buồn cười, nói: "Nói vậy là cô không muốn uống, thế thì giữ lại cũng vô dụng, tôi đem đi đổ đây."
"Đừng đổ!" Cố Quỳnh vọt thẳng đến nơi,hai tay bọc lấy ly nước, bao gồm cả tay Trần Kiết Nhiên, cười lấy lòng: "Đổ thật lãng phí, vẫn là để mình uống đi."
"Cũng không phải nấu cho cô, không phải cô không muốn uống sao?"
"Ai nói mình không muốn uống, chỉ cần cậu làm, kể cả thuốc độc mình cũng không từ."
Trần An An che miệng ôi ôi một tiếng.
Cố Quỳnh lái xe tới, uống rượu, đương nhiên lại muốn ngủ sô pha thêm một đêm.
Cố Quỳnh uống rượu, sợ mùi rượu làm Trần Kiết Nhiên khó chịu, trước tiên tắm rửa.
Trần Kiết Nhiên cắt một đĩa hoa quả, cùng Trần An An ngồi xem TV.
Thời điểm quảng cáo giữa phim truyền hình, Trần An An đột nhiên hỏi Trần Kiết Nhiên: "Mẹ, mẹ cảm thấy Cù lão sư là người thế nào?"
"Cái gì thế nào?" Trần Kiết Nhiên cho một miếng táo vào miệng.
"Nhân phẩm, tướng mạo, ngoại hình, công việc...Nói chung là mẹ cảm thấy Cù lão ổn không?"
"Rất tốt, nhân phẩm không cần bàn cãi, khẳng định là người đang hoàng quy củ, tướng mạo và ngoại hình mẹ không có tư cách đánh giá, cho tới công việc thì càng không cần phải nói, nghiêm túc có trách nhiệm, nếu không cũng sẽ không cõng con đến bệnh viện, cũng vì thế mà làm lỡ nhiều thời gian." Trần Kiết Nhiên hiếu kỳ: "Con hỏi chuyện này làm gì?"
"Không có gì, chỉ là muốn hỏi ý mẹ, nếu Cù lão sư muốn làm ba ba của con, mẹ có nguyện ý không?"
Trần An An quan sát thái độ đêm nay của Cù Lập Tu thật sự nhìn ra hắn có chút ý tứ thăm dò, một hồi hỏi thăm lão công sao không ở nhà, một hồi lại nói muốn cưới người vợ hiền như Trần Kiết Nhiên, còn nói vẻ bề ngoài không quan trọng, lời nói ra nhìn chung đều đang ám chỉ mẹ nàng.
Trần Kiết Nhiên thấy mẹ nhiều năm cô đơn, bây giờ điều kiện gia đình ngày càng tốt, chờ đến sang năm mẹ cũng đã lấy được tấm bằng sư phạm, là thời điểm thích hợp để tìm bạn đời, mặc kệ thế nào, tình thân trước sau cũng không bù đắp được tình yêu.
Trần An An quan sát Cù Lập Tu suốt một năm học, cảm thấy hắn là người đàn ông tốt, cũng là lão sư tốt, ở trường chưa từng nghe đồn về mối quan hệ không minh bạch nào, ngoại trừ thỉnh thoảng có lúc uống rượu, ngoài ra không còn tật xấu nào khác.
Tính cách ôn hoà như thế, nếu như mẹ nàng và hắn có thể thành đôi, sau này ắt sẽ hỗ trợ nhau trong cuộc sống, dù sao cũng hơn việc mập mờ với Cố Quỳnh rất nhiều.
Trần Kiết Nhiên cho rằng Trần An An nói chuyện cười, cũng cười cười đáp: "Chớ có nói nhảm, người ta là lão sư tiền đồ vô lượng, mẹ có thể xứng sao?"
"Có cái gì không xứng?" Trần An An không thấy gì bất cập: "Thứ nhất, mẹ dễ tính, bao dung, Cù lão sư tính cách ôn hoà rất phù hợp, hai người bên nhau khẳng định tương kính như tân, tháng ngày sau này trải qua hoà hoà khí khí; thứ hai, năm sau là mẹ đã có bằng sư phạm, vừa vặn Cù lão sư cũng là lão sư, nghề nghiệp tương đồng có tiếng nói chung; thứ ba, Cù lão sư độc thân, nhiều năm không có đối tượng,