Trần Kiết Nhiên muốn thu tay lại, đột nhiên không kịp chuẩn bị bị một bàn tay khác nắm lấy.
Mí mắt Trần Kiết Nhiên giật giật, Cố Quỳnh mở mắt ra, ánh mắt thanh minh, không có nửa điểm lim dim.
Thì ra cô làm bộ ngủ say.
Nhất định đều đã nghe thấy.
Là cô cố ý.
Trần Kiết Nhiên ý thức được bản thân rơi vào tròng, trong lòng vừa thẹn vừa giận, phát hoả đến cực điểm, đỏ mặt hét lớn: "Thả ra!"
"Mình không thả.
" Cố Quỳnh cong khoé môi cười cười, hướng người về phía trước, đầu mũi sượt sượt vành tai Trần Kiết Nhiên: "Cậu còn nói không tha thứ cho mình, kết quả thì sao? Chẳng phải cậu cũng đang lừa mình? Rõ ràng yêu thích, còn nói không thích, còn nói muốn cùng người khác kết hôn, A Nhiên, cậu gạt mình.
"
Chỉ nói chuyện, hít thở khí tức sau gáy Trần Kiết Nhiên, hô hấp Cố Quỳnh liền nặng, ép hết thảy đắc ý trong lồng ngực, nhả khỏi yết hầu vài tiếng cực trầm thấp, nói rõ thêm một lần: "Cậu gạt mình.
"
Nếu Trần Kiết Nhiên cũng yêu thích cô, giữa các nàng không còn gì cách trở, ở cùng một chỗ là được, giống như trải qua cố sự thu được kết cục viên vãn, từ nay về sau hai người trải qua tháng ngày vui vẻ hạnh phúc, còn có gì đáng để hoài nghi?
Cố Quỳnh sượt sượt nơi cần cổ, đường nét uốn lượn mỹ miều, cô không thể chờ đợi được nữa, muốn cắn một cái vào xương quai xanh tinh tế.
Cố Quỳnh không hay biết trong lòng Trần Kiết Nhiên giãy dụa buồn khổ, cũng không biết Trần Kiết Nhiên nghe cô cười đắc ý, oán hận đến muốn xé một miếng thịt trên người cô cho thoả.
"Thả ra.
" Tròng mắt đỏ au, âm thanh thấp lệ khàn giọng, sức lực không bằng người khống chế, nàng đưa hai chân đạp một cái, ép thân xuống giường.
Cố Quỳnh lăn một vòng, bang một tiếng trầm thấp, tấm lưng tiếp xúc với sàn nhà, ngũ tạng chấn động tê rần, đại não không kịp phản ứng, nằm bất động trên đất.
Là ý gì?
Không phải chính miệng nàng thừa nhận còn yêu thích cô, không quên được cô sao? Cô yêu thích nàng, không tốt a? tại sao còn không cho cô thân cận? Còn như kẻ thù?
Cố Quỳnh vò vò ngực bò lên, vừa vặn Trần Kiết Nhiên ngồi xếp bằng trên giường, nàng mặc trên người bộ quần áo bệnh nhân, con mắt đỏ ngầu ngậm lấy oán hận, đóng trên mặt Cố Quỳnh không nhúc nhích.
"A Nhiên! "Lồng ngực Cố Quỳnh tê dại, trong nháy mắt hết thảy đắc ý vênh váo tan thành mây khói, miệng đắng ngắt.
Cô biết, tám phần mười đã mạo phạm Trần Kiết Nhiên.
Trần Kiết Nhiên không cho cô có cơ hội giải thích, nàng dứt khoát rút kim tiêm ra khỏi cánh tay, chặn lời biện giải của cô nghẹn ở cổ họng, quay đầu, âm thanh cũng ách, không muốn để ý đến cô: "Cút ra ngoài.
"
"Mình không cút.
" Cố Quỳnh mặt dày ngồi xuống giường: "Tự cậu nói yêu mình, mình không đi, A Nhiên, chính tai mình nghe được cậu nói, cậu đừng nghĩ sẽ gạt được mình.
"
Trần Kiết Nhiên nâng mu bàn tay lên mắt lạnh lùng lau một cái, nói: "Không sai, tôi còn yêu thích cô, chính miệng tôi nói, thì sao? Tôi yêu thích cô thì phải chấp nhận cô? Tôi yêu thích cô là cô có thể không quan tâm tôi có nguyện ý hay không mà cưỡng bức tôi? Tôi yêu thích cô thì nhất định phải đi cùng cô?" Càng nói âm thanh càng khàn, giọng mũi cũng càng nặng, nói một hồi, cổ họng nghẹn đắng.
Trong mắt ướt át, mặc kệ cố gắng thế nào, nước mắt không thể làm chủ tranh nhau chen lấn rời khỏi viền mắt.
Đây chính là trái tim nàng đang nói lời oan ức.
Cố Quỳnh nghe nàng kím nén tiếng nức nở, rõ ràng là đang mắng cô, âm thanh lọt vào tai, khoé miệng không cách nào tự tin hướng lên trên, cuối cùng chấp nhận nghe chất vấn.
Trong đầu tới tới lui lui bồng bềnh một chuỗi "Tôi yêu cô", nàng nói mấy lần? Bốn hay năm? Đếm không hết, chỉ nhớ rõ dây thần kinh bắt đầu giật giật, đại não không cách nào suy nghĩ, chỉ có trái tim đập thình thịch, muốn nổ tung, cười đến ngẩn người, nghe Trần Kiết Nhiên chửi đến yêu thích, chỉ hận không thể mắng yêu nàng vài câu.
"Cậu xem, cậu nói yêu mình rất nhiều lần.
"
Đầu óc ngừng xoay chuyển, lời nói ra là từ đáy lòng, Cố Quỳnh vui sướng cực điểm, chỉ biết bản thân cao hứng, không ý thức được rơi vào tai Trần Kiết Nhiên, liền trở thành khoe khoang đắc ý.
Rõ ràng là dương dương tự đắc, dựa vào mấy chữ này bóp chết Trần Kiết Nhiên, nhận định Trần Kiết Nhiên trốn không khỏi lòng bàn tay cố Quỳnh.
Biết nàng yêu thích cô, sau đó thì sao? Lại muốn giống như trước, chiếm được rồi liền ném?
Người này làm sao có thể xấu xa như thế!
Trần Kiết Nhiên nghĩ đến thương tâm, chỉ sợ một lần nữa tái hiện, cho dù cổ họng uất nghẹn đến không phát ra âm thanh, cũng liều mạng xé nát: "Cho dù vậy tôi cũng không chung đường với cô, cô không có tư cách hôn tôi! Cút đi! Cút ra ngoài!"
Cố Quỳnh phát giác, không phải Trần Kiết Nhiên bị cô nhìn thấu tâm sự nên sinh thẹn thùng, mà là nàng thật sự tức giận, nàng muốn xua đuổi cô!
"A Nhiên! Cậu đừng gấp! Là mình sai rồi! " Cố Quỳnh không có thời gian cân nhắc bản thân sai ở đâu, nói chung trước tiên phải cúi đầu nhận lỗi, động viên Trần Kiết Nhiên mới là quan trọng: "Cậu ngủ một ngày không ăn gì có đói không? Mình xuống dưới mua bữa tối cho cậu?"
"Tôi không muốn ăn khuya, chỉ muốn cô mau cút đi.
"
"Vậy ngày mai mình có thể đến đây thăm cậu không?" Cố Quỳnh cố sức lý giải: "Cậu quên rồi sao, hai chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn bè.
"
"Tôi đổi ý, tôi không muốn làm bạn với cô, hai chúng ta cũng không thể làm bạn.
"
Trần Kiết Nhiên hối hận bản thân bị ma xui quỷ ám, tin người này chót lưỡi đầu môi.
Bạn bè? Cố Quỳnh là hạng người gì nàng không biết sao? Thủ đoạn có thừa, thận trọng từng bước, lúc trước nói làm bạn, sau đó thì sao?
Vào lúc này còn nói đến bạn bè cái gì, phi, đây đúng là miệng chó không thể mọc được ngà voi!
Cố Quỳnh không hiểu, tại sao hai người tâm ý mơ mơ hồ hồ, còn có thể bên cạnh rất tốt, chọc thủng tầng giấy mỏng rồi, ngược lại càng tệ đi, nghiêm trọng đến mức không thể làm bạn!
"Tại sao?" Cố Quỳnh cắn răng, nhìn thẳng vào mắt nàng, sau đó như bị sét đánh, không thể chất vấn thêm câu nào.
Tại sao lại khiến nàng khóc rồi.
Cặp mắt vừa đỏ vừa sưng, nước mắt lăn lộn bên trong, quật cường không chịu rơi xuống, môi cũng bị cắn phá, vết sẹo trên mặt làm tâm Cố Quỳnh nứt ra rồi.
Nói muốn đối tốt với nàng, kết quả lại bức bách nàng thành bộ dạng này.
Tại sao lại thế này? Trần Kiết Nhiên còn yêu cô, nhưng nàng không muốn bên cô.
"Đừng khóc.
" Cố Quỳnh muốn lau nước mắt cho nàng.
Trần Kiết Nhiên tránh đi: "Không cần cô quan tâm, Cố Quỳnh, hai chúng ta căn bản không thể làm bạn, trước đây cô đã hứa sẽ không quấy rầy cuộc sống của tôi, mong cô nói được làm được, đừng tiếp tục đến nữa.
"
"Đó là