Trần Kiết Nhiên nhận ra bản thân nói những lời cay nghiệt vừa rồi, nhất thời hoảng sợ,
Nàng làm sao trở lên ác động như vậy?
Nàng là người lương thiện, không thích tranh chấp, càng biết rõ sức mạnh của lời nói, không muốn dùng lời nói làm tổn thương người khác.
Chỉ khi quay về Cố Quỳnh, thật giống lời thu sẵn trong miệng, hoàn toàn không thông qua đại não, chờ khi hoàn hồn thì, hối hận không còn kịp nữa rồi.
Cố Quỳnh biết rõ tính tình Trần Kiết Nhiên, cô cúi đầu nhận giáo huấn, nửa câu phản bác cũng không, ngược lại còn mềm giọng hống nàng hài lòng.
Trần Kiết Nhiên bất bình hay cô.
"Cần gì phải làm vậy?" Trần Kiết Nhiên thở dài: "Cố Quỳnh, cô có tiền, có bản lĩnh, lại xinh đẹp, miễn sau này đừng để ý đến tôi, muốn tìm người yêu cô còn không dễ dàng sao? Cần gì ở đây nhận oan ức?"
"Oan ức chỗ nào? Oan ức lúc nào?" Cố Quỳnh không phản đối, vẫn cười: "A Nhiên, mình biết cậu không thích mình.
Mình nói không ép cậu thì sẽ không ép cậu, cậu có thể cho phép mình bên cậu, vẫn là một người bạn, rảnh thì đến ăn bữa cơm, nói chuyện phiếm, mình liền hài lòng..." Cố Quỳnh lắp bắp, càng nói trong lòng càng chua xót: "Cậu yên tâm, mình không dám có ý đồ không an phận..."
Trần Kiết Nhiên nghe xong run lên, cảm giác lời này thật vô trách nhiệm.
Cô nói cô không có ý đồ không an phận, vậy tại sao dăm ba bữa lại đến trêu chọc nàng, hại nàng nổi tâm tư tạp niệm?
Vừa động lòng vừa rối loạn hoảng sợ, ngay cả động tâm cũng không thể thoải mái phơi bày như trước, một mực che giấu không cho Cố Quỳnh thấy.
"Cố Quỳnh."
"Hả?"
"Cô thật sự là đồ khốn."
Cố Quỳnh vui vẻ, cúi đầu chửi mình: "Mình thực sự là đồ khốn."
...
Trần An An thi xong, kỳ thi cuối kỳ của Trần Kiết Nhiên cũng sắp kết thúc.
Trần Kiết Nhiên đến trường họp phụ huynh, tổng cộng chín môn công khoá, trong đó sáu môn điểm số đứng đầu toàn khối, cuối cùng điểm trung bình chung cao nhất trường, không chỉ lên khán đài nhận giấy khen, mà còn nhận được 800 tệ tiền thưởng.
Trần Kiết Nhiên ngồi ở hàng ghế phụ huynh, nhìn con gái bé bỏng đứng trong tiếng vỗ tay, nàng ưỡn ngực, tựa hào như người đạt hạng 1 là bản thân mình.
Đây là lần đầu tiên Trần An An dựa vào nỗ lực của bản thân dành được số tiền lớn như vâỵ, vốn định đưa cho Trần Kiết Nhiên, nhưng Trần Kiết Nhiên lại cho nàng làm quỹ riêng, nói con gái lớn rồi trong tay cần có chút tiền riêng, Trần An An nhận lấy, tầm mắt đảo qua cái áo khoác cũ kỹ, thầm nghĩ năm nay sẽ mua cho mẹ một chiếc áo mới thật xịn.
Nghỉ đông vừa tới, tết đến gần kề.
Đã hai năm liền Cố Quỳnh không về nhà ăn tết, năm vừa rồi đón tết ở chỗ Trần Kiết Nhiên, mừng sinh nhật Trần An An, tết năm nay mẹ Cố gọi điện thoại nói bất luận bận thế nào cũng phải về, Cố Quỳnh hết cách, đáp ứng với bà sẽ về Y quốc với gia đình.
Trần Kiết Nhiên biết tết năm nay Cố Quỳnh không ở trong nước, cũng không nhiều lời, trước khi cô đi gọi đến ăn bữa cơm thịnh soạn, dặn cô đi đường cẩn thận.
Một câu quan tâm đơn giản đủ để Cố Quỳnh hài lòng mỹ mãn, liên tục ôi ôi gật đầu đồng ý.
Cố Quỳnh sợ bản thân không ở Lâm Uyên, Lương Tử Oánh sẽ dở trò, đặc biệt sắp xếp người âm thầm bảo vệ Trần Kiết Nhiên.
Kể từ cuộc cãi vã tết năm rồi, Lương Tử Oánh ngoan ngoãn không xuất hiện, tập trung làm giáo sư, không dây dưa Trần Kiết Nhiên, như thế càng khiến Cố Quỳnh lo lắng.
Quê nhà Cù Lập Tu ở Tây Triều, tết đến đương nhiên muốn về nhà với ba mẹ, trước khi đi hắn đến nhà đưa Trần Kiết Nhiên vài hộp trái cây, nói là trường học phát, hắn về Tây Triều không ăn bỏ phí, không bằng đem cho Trần An An.
"Như vậy sao được." Trần Kiết Nhiên nói: "Vậy mình trả tiền theo giá thị trường cho cậu."
"Tiền bạc cái gì?" Cù Lập Tu vừa nghe nàng nói đã lập tức làm bộ giận dỗi: "Trần Kiết Nhiên, mình và cậu là bạn bè, An An lại là học trò của mình, mấy hộp trái cây đáng giá bao nhiêu? Xem ra cậu cố ý muốn phân rõ giới hạn a!"
Hắn nói như vậy, Trần Kiết Nhiên không thể làm gì hơn là nhận lấy, nói: "Vậy thì cảm ơn cậu, ăn tết xong trở về nhớ báo mình một tiếng, mình cho cậu bao lì xì."
"Đương nhiên là được." Cù Lập Tu vui vẻ, lại nhanh chóng ủ rũ: "Lần này mình về, ba mẹ ắt thúc dục chuyện hôn sự, ôi..."
"Có vợ sớm một chút để biết được nóng lạnh."
"Đang theo đuổi." Cù Lập Tu cười nhìn nàng.
"Đang theo đuổi sao? Không nghe cậu nói, qua năm hẹn cùng nhau ăn bữa cơm, quen biết một chút."
"Mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu đây, mình không biết nàng có nguyện ý hay không, thôi...Từ từ đi."
Cù Lập Tu cứ thế trở về Tây Triều.
Lần này chỉ có Trần Kiết Nhiên và Trần An An cùng nhau đón tết.
Trải qua náo nhiệt năm ngoái, năm nay có vẻ lạnh lẽo hơn, thời gian đếm ngược chờ năm mới Cố Quỳnh gọi điện thoại tới, ở đầu giây bên kia chúc Trần Kiết Nhiên năm mới vui vẻ, trong lòng Trần Kiết Nhiên có mấy phần an ủi.
Sau khi cúp điện thoại, phát hiện Cù Lập Tu cũng gửi tin nhắn đến: [ Năm mới vui vẻ, vốn là muốn gọi điện thoại cho cậu, nhưng đường giây báo bận, không thể làm gì hơn là nhắn tin thế này.
]
Trần Kiết Nhiên trả về bốn chữ: [ Năm mới vui vẻ.
]
Chương trình học của Trần Kiết Nhiên kéo dài hai năm, sang năm liền bắt đầu kỳ thi tốt nghiệp, thi chứng chỉ lão sư.
Mùa xuân vẫn còn tốt, bước vào mùa thu nàng bận rộn vô cùng, vừa chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp, vừa đảm nhận công việc ở cửa hàng, còn muốn chuẩn bị hồ sơ thi chứng chỉ lão sư, sứt đầu mẻ trán, hơn nữa mùa thu khí trời khó lường, Trần Kiết Nhiên bệnh như núi sập, có một ngày đội mưa đi học về, quần ướt nhẹp hơn nửa, tuy rằng lập tức đổi quần áo khô, nhưng đêm đến tứ chi đau nhức, đầu óc hỗn loạn, toàn thân vô lực.
Trần Kiết Nhiên lồm cồm bò dậy, đi ra hộp y tế lấy nhiệt kế, sốt gần ba mươi chín độ.
Nàng uống hai viên thuốc hạ sốt, hi vọng ngủ một giấc sẽ không sao.
Kết quả khó chịu suốt một đêm, sáng hôm sau không thể xuống giường, cổ họng đau rát, muốn uống nước cũng không có sức gọi.
Cuối cùng thời điểm Trần An An gọi nàng ăn điểm tâm, thăm dò trán nóng hổi, hai chân như