Trần Kiết Nhiên thoải mái hưởng thụ.
Suối nước nóng thiên nhiên bốc nhiệt khí, Trần Kiết Nhiên dựa vào bên cạnh hồ đá buồn ngủ.
Đã lâu không thả lòng như thế.
Tâm tư phiêu xa, cái gì cũng không cần nghĩ, chờ đến khi mười đầu ngón tay nhăn lại vì nước, nàng mới lưu luyến rời khỏi.
Lúc này trời chiều đã ngả về tây, ánh chiều tà xuyên qua mặt kính trong suốt xuyên vào phòng khách, xa xa nắng chiếu một mảng sáng sủa, chân trời bốc lên một mảng đỏ hồng, Trần Kiết Nhiên đứng dưới ánh hoàng hôn hít sâu một hơi, chỉ chờ Cố Quỳnh trở về.
Trần Kiết Nhiên xem bản đồ, từ khách sạn đến tiệm bánh ngọt đi bộ mất khoảng hai giờ, cộng thêm thời gian chờ lấy bánh, lâu lắm cũng hai tiếng rưỡi, bây giờ đã hơn năm giờ, không bao lâu nữa Cố Quỳnh sẽ về.
Bánh ga tô là Cố Quỳnh và Trần An An cũng nhau chuẩn bị, Trần Kiết Nhiên không chút manh mối, giờ khắc này đã sớm mong chờ, trong đầu hình dung hình dạng của cái bánh trông sẽ thế nào?
Đầu tiên chắc chắn sẽ không có chocolate, Trần Kiết Nhiên thích ngọt, thuần ngọt, Chocolate tuy thơm, nhưng có vị đắng, Trần Kiết Nhiên có thể ăn, nhưng không thể yêu thích, Cố Quỳnh biết rõ điều này.
Vì lẽ đó đại khái sẽ là bánh ga tô bơ, phôi bánh mềm mại, chèn thêm từng tầng bơ dày đặc thơm ngọt, Trần Kiết Nhiên vừa nghĩ đã thèm.
"Mẹ.
" Trần An An đứng trên hành lang lầu hai lớn tiếng dò hỏi: "Dì Cố chưa về sao? Con đói rồi!"
"Dì Cố vừa đi, đâu có nhanh vậy được.
" Trần Kiết Nhiên cười nói: "Bằng không con ăn một chút đồ ăn vặt lót dạ trước đi, được không?"
"Thôi, con còn muốn giữ cái bụng đói để ăn bữa tiệc hoành tráng đây, con vẫn nên chờ thì hơn.
" Trần An An sờ sờ cái bụng, nàng nghe nói bữa tối hôm nay có thịt bò cao cấp nhập khẩu từ Nhật Bản, còn có rất nhiều món ngon khác, ngẫm lại liền nuốt nước miếng.
"Chờ một lát nữa, dì Cố cũng sắp về rồi.
"
Bây giờ là năm giờ một phút, tính toán thời gian, muộn nhất là năm giờ rưỡi Cố Quỳnh sẽ có mặt ở nhà.
Trần An An nói con biết rồi, trở về phòng của mình chơi máy tính, Trần Kiết Nhiên thưởng trà trong phòng khách chờ Cố Quỳnh, nàng bật TV, là phim truyền hình mà nàng đang xem đứt quãng, nhưng sự chú ý lúc này căn bản không đặt lên TV, ánh mắt một mực hướng về phía cửa lớn, chỉ lo bỏ lỡ thời điểm Cố Quỳnh bước vào.
Càng gần tới năm giờ rưỡi, tâm Trần Kiết Nhiên cũng càng lên cao.
Năm giờ hai mươi lăm, năm giờ hai mươi tám, năm giờ ba mươi!
Kim phút không nhanh không chậm xoẹt qua năm giờ rưỡi, vẫn tiếp tục hành trình của nó, năm giờ bốn mươi, năm giờ năm mươi!
Chén trà nóng trong tay từ rất nóng, trở thành ấm, cuối cùng triệt để lạnh thấu, vốn dĩ là nước trà làm ấm bàn tay, bây giờ trở thành bàn tay ủ ấm tách tà nguội lạnh.
Trần Kiết Nhiên bất an uống một ngụm, nước trà lạnh lẽo rót vào dạ dày, tựa như dao găm lướt ngang cổ họng.
Trần Kiết Nhiên không tiếp tục ngồi yên được nữa, lấy điện thoại ra gọi cho Cố Quỳnh.
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được! "
Một hồi, hai hồi! Giọng nói của tổng đài liên tục nhắc nhở trong ống nghe, đột nhiên Trần Kiết Nhiên có dự cảm không tốt, Cố Quỳnh xảy ra chuyện.
Trong đầu hơi động về ý nghĩ này, Trần Kiết Nhiên lập tức mặc áo khoác, gọi Trần An An, dặn nàng: "Mẹ ra ngoài một lát, con ở trong nhà ngoan ngoãn đợi mẹ, đói bụng thì gọi dồ ăn đỡ cũng được, nói chung không được ra ngoài, ban đêm trong núi không giống như thành phố, hiểu chưa?"
"Dì Cố còn chưa về sao?" Trần An An cũng lo lắng: "Sẽ không xảy ra chuyện gì trên đường về rồi chứ?"
"Đừng đoán mò, tám phần mười là tiệm bánh làm sai yêu cầu, dì Cố muốn đợi họ làm lại, cho nên mới về trễ.
" Trần Kiết Nhiên cười cười: "Không có chuyện gì, con cũng không suy nghĩ một chút về thân phận của nàng, làm sao có khả năng xảy ra chuyện.
"
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Trần Kiết Nhiên cũng không chắc chắn, chờ Trần An An về phòng, nụ cười trên mặt liền đổ, biến thành sâu sắc âu lo.
Nào ngờ vẫn chưa đi tới cửa, đã nghe thấy một tràng chuông.
Trần Kiết Nhiên vui mừng khôn xiết, ba chân bốn cẳng tiến lên mở cửa, không quên giả vờ oán giận: "Đi lâu như vậy mới về, An An sắp chết đói! "
Nàng cho rằng Cố Quỳnh vội ra ngoài quên mang chìa khoá, vì lẽ đó mới không tự mình mở cửa, kết quả vừa đẩy cửa ra, liền thất vọng.
Không phải Cố Quỳnh, là nhân viên khách sạn đưa món ăn tới.
Trần Kiết Nhiên nghiêng người để bọn họ mang đồ ăn vào, nói tiếng cảm ơn, chuẩn bị ra ngoài, không nghĩ tới còn có một người nữa.
Là trợ lý của Cố Quỳnh, trước sau mặt lạnh như tiền, không nhìn ra một điểm tâm tình dư thừa, nhìn thấy Trần Kiết Nhiên, khách khí nói: "Trần tiểu thư, Cố tổng có việc bất ngờ cần xử lý, nói tôi chuyển lời đến cô, để cô và con gái an tâm đón sinh nhật, chờ mấy ngày tới giải quyết xong việc sẽ bù bánh ga tô cho cô.
"
"Có phải Cố Quỳnh xảy ra chuyện rồi không? Trần Kiết Nhiên lo lắng chất vấn.
Googl???? ????gay t????a????g ⩶ ???????????????????????????? y????????﹒V???? ⩶
"Liên quan đến cơ mật công ty, xin lỗi, không tiện tiết lộ.
" Trợ lý bày ra nụ cừoi tiêu chuẩn: "Chúc cô sinh nhật vui vẻ, tôi không quấy rầy.
"
Nói xong vội vã rời đi.
Trần Kiết Nhiên đỡ cạnh cửa run lên chốc lát, gió tháng 12 lạnh lẽo thổi qua, nàng khẽ rùng mình, thu hồi bước chân.
Trực giác nói cho nàng biết, nhất định đã xảy ra chuyện không hay, bằng không Cố Quỳnh ắt sẽ không vô duyên vô cớ biến mất.
Trước khi Cố Quỳnh đi đã nói qua, việc công ty đã sắp xếp xong, trừ phi ngày mai công ty tuyên bố phá sản, bằng không sẽ không cần cô ra mặt giải quyết.
Trần Kiết Nhiên hậu tri hậu giác lên mạng tìm những tin tức gầy đây liên quan đến tập đoàn Cố thị.
Tin sớm nhất đã là mấy ngày trước, hoàn toàn không thấy báo đưa tin Cố thị xảy ra chuyện gì.
Trần Kiết Nhiên linh cảm không lành, gọi Trần An An tới dùng cơm, việc lúc này nàng có thể làm là chờ Cố Quỳnh quay lại, kể cho nàng nghe đã xảy ra chuyện gì.
"Dì Cố này cũng thật là, việc gì lớn đến nỗi phải ngay lập tức vào thành phố? Còn nói cùng mẹ đón sinh nhật! " Trần An An nhỏ giọng oán giận.
Trần Kiết Nhiên không giận, trái lại còn cười, an