Trần Kiết Nhiên nhìn chằm chằm tấm ảnh không rời mắt, lại cảm thấy giống như có người dùng chuỳ sắt giáng vào đầu nàng một cái thấu thời xanh, trong nháy mặt đại não trống rỗng, thế giới trước mắt bắt đầu mê muội, trong tai cũng bắt đầu ù ù.
Cổ tay nàng run dữ dội hơn, di động một lần nữa rơi trên giường, lại run rẩy nhặt lên, xem lần nữa thì tấm hình kia đã bị Cố Quỳnh thu hồi trở lại.
Trần Kiết Nhiên hít sâu, cưỡng bức bản thân trấn định, hỏi rõ nguyên do.
Lúc trước Cố Quỳnh oán giận nàng không nghe cô giải thích, hôm nay Trần Kiết Nhiên cho cô cơ hội này, dỏng tai lên nghe Cố Quỳnh giải thích thế nào.
Trần Kiết Nhiên gắng sức điều khiển ngón tay, bấm vào khung chat, gửi cho Cố Quỳnh một tin nhắn: "Cậu ở đâu?"
Chờ một phút, Cố Quỳnh gửi lại tin nhắn giọng nói, Trần Kiết Nhiên bấm nghe, bên trong là âm thanh Chu Tiểu Vũ, mang theo hoang mang nức nở.
"Chị Trần, em xin lỗi! Em! Em không biết tấm hình sẽ gửi đến chị, em không cố ý, Cố tổng nói em giữ lại xem là được rồi, ngàn vạn lần không thể để người khác nhìn thấy, nếu như để Cố tổng biết được, em liền xong đời! "
Trái tim Trần Kiết Nhiên nhận lấy một đòn nghiêm trọng, mê man hai giây, dựa vào đầu giường ngồi vững vàng, trước sau không tin Cố Quỳnh sẽ giấu nàng làm ra chuyện như vậy.
Thời điểm quá không đúng.
Cố Quỳnh không phải kẻ ngu, từ hôm hai người chuẩn bị cho chuyến du lịch đến nay, thái độ Cố Quỳnh dành cho Trần kiết Nhiên, không có một chút dấu hiệu muốn chia tay.
Hôm nay, không, nói đúng là hôm qua, đã qua 0 giờ, sinh nhật Trần Kiết Nhiên không đầu không cuối qua đi, sinh nhật lần này có ý nghĩa gì, Cố Quỳnh không thể nào không biết, cho dù cô muốn vụng trộm cùng Chu Tiểu Vũ, bình thường có rất nhiều cơ hội, không cần thiết phải là ngày này, để Trần Kiết Nhiên thêm nghi ngờ, càng dễ bị phát hiện.
Vì lẽ đó phản ứng đầu tiên của Trần Kiết Nhiên là, có thể Cố Quỳnh bị lập mưu hãm hại, di động nằm trong tay Chu Tiểu Vũ? Nói không chừng bức ảnh đều là photoshop.
Nghĩ thế nào cũng không thể giải thích thoải đáng hành vi của Cố Quỳnh.
Nghĩ thông suốt, nhịp tim Trần Kiết Nhiên dần ổn định, lý trí trở về, trực tiếp gọi video nói chuyện, nàng chắc mẩm Chu Tiểu Vũ không dám nhận.
Bởi vì nàng tin rằng Chu Tiểu Vũ thông qua cách nào đó lấy được di động Cố Quỳnh, Cố Quỳnh thật sự không ở đó, cho nên bắt máy sẽ lòi đuôi.
Trần Kiết Nhiên chuẩn bị sẵn sàng chờ cuộc gọi tắt xuống, không ngờ đột nhiên màn hình bên kia sáng lên, Chu Tiểu Vũ nhìn nàng chằm chằm, nhất thời Trần Kiết Nhiên không ứng phó kịp.
"Chị Trần! " Chu Tiểu Vũ trông giống như đang trốn trong một phòng vệ sinh nào đó, âm thanh thấp đến cơ hồ không nghe thấy, khàn khàn, viền mắt ửng hồng, nước mắt đảo quanh, ánh mắt lo lắng, khiến người nhìn đau lòng.
"Để chị nói chuyện với Cố Quỳnh.
" Trần Kiết Nhiên nhìn thẳng vào mắt nàng, trầm giọng nói.
"Cố tổng! Cố tổng ngủ rồi, em! Em không dám để chị ấy phát hiện! "
Trần Kiết Nhiên không lạ gì cái trò này, trực tiếp đâm thủng lời nói dối "Video trò chuyện không cách nào xoá được, sáng mai Cố Quỳnh cũng sẽ phát hiện, em gọi Cố Quỳnh dậy, chị có chuyện muốn nói.
"
"Em! Em thật sự không dám! " nước mắt rơi xuống camera, Chu Tiểu Vũ giơ tay lên lau nước mắt, để lộ trên cổ tay một vết sẫm màu.
Trần Kiết Nhiên nhắm mắt.
Đây là dấu vết cố tình lưu lại, Trần Kiết Nhiên quá quen thuộc.
Cố Quỳnh có một tật xấu, hôn không xong, còn phải làm ra giấu vết, sau đó còn lấy tay xoa xoa, có nghĩa là "Hoa đã có chủ".
Trần Kiết Nhiên từng vì điều này mà hoảng hốt một phen, năm đó Trần Tử Oánh phát hiện cũng bởi vì liên quan đến dấu môi đỏ sau gáy.
Tâm Trần Kiết Nhiên co giật, có loại dự cảm xấu.
Có thể nàng đã đề cao Cố Quỳnh, có thể Cố Quỳnh quá ngu xuẩn, làm chuyện như vậy cũng không biết cách lừa nàng, hoặc có lẽ sau khi có Chu Tiểu Vũ rồi, Cố Quỳnh căn bản không quan tâm Trần Kiết Nhiên sẽ nghĩ thế nào, thậm chí nàng thức thời chủ động nói chia tay thì càng tốt, Cố Quỳnh không cần dư hơi giải bày.
Dù sao Cố Quỳnh đã nói, cô yêu thích Trần Kiết Nhiên trước kia.
Trần Kiết Nhiên của hiện tại không giống với Trần Kiết Nhiên đã từng, trái lại trong lòng Cố Quỳnh, Chu Tiểu Vũ rất giống Trần Kiết Nhiên ở quá khứ.
"Chị, muốn, thấy, Cố, Quỳnh.
" Đôi con ngươi một mảng đen tối không rõ, Trần Kiết Nhiên gằn từng chữ rõ ràng, giống như đang đưa ra mệnh lệnh.
Xưa nay Trần Kiết Nhiên thể hiện là con người ôn hoà, đột nhiên xuất hiện vẻ mặt nham hiểm khiến Chu Tiểu Vũ sững sờ, không nói ra lời, nước mắt tuôn rơi: "Chị Trần, chị đừng tức giận! Em! Em! "
Chu Tiểu Vũ cắn răng, thoả hiệp: "Em không dám đánh thức Cố tổng, em đưa di động tới, để chị nhìn Cố tổng một chút, được không?"
Trần Kiết Nhiên trầm mặc hồi lâu, muốn biết Chu Tiểu Vũ có phải đang giở trò gian hay không.
Hơn một phút, Trần Kiết Nhiên trả lại một chữ: "Được.
"
Chu Tiểu Vũ thở phào, mở cánh cửa nhà vệ sinh, thuận tiện đứng về mặt sau camera.
Trần Kiết Nhiên nhìn qua màn hình di động, nhận hình ảnh từ đầu bên kia.
Chu Tiểu Vũ bước chân rất nhẹ, cơ hồ sợ mạnh hơn một chút sẽ lay động sàn nhà.
Tâm Trần Kiết Nhiên cũng theo đó mà chìm xuống.
Nàng ý thức được, lời Chu Tiểu Vũ nói đều là sự thật, Cố Quỳnh thật sự ở nơi đó, nếu không Chu Tiểu Vũ sẽ không dám làm đến mức này.
Tấm hình kia xác thực không phải Cố Quỳnh gửi, mà là Chu Tiểu Vũ cố ý gửi cho nàng.
Chu Tiểu Vũ cố ý công kích, để nàng tự mình rút lui khỏi mối quan hệ ba người.
Trần Kiết Nhiên trơ mắt nhìn màn hình điện thoại đã tới trên người Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh nằm thẳng thân mình, ngủ say.
Hai mắt đóng chặt, môi cũng mím lại, từ cổ trở xuống ẩn trong chăn, tư thế nằm ngửa.
Trần Kiết Nhiên nhắm mắt, nói: "Chị biết rồi.
"
"Chị Trần! "
Thậm chí Trần Kiết Nhiên không chờ Chu Tiểu Vũ nói xong, liền tắt video trò chuyện, để Chu Tiểu Vũ nhìn thấy vẻ mặt cuối cùng của nàng lộ rõ đau đớn.
Đầu dây bên kia Chu Tiểu Vũ thả điện thoại xuống giường, đắc ý nhếch khoé miệng, ngồi bên mép giường, khinh thường vỗ vỗ mặt cô: "Ha, thì ra thật sự có người có mắt không tròng, yêu thích loại người ngu ngốc như cô.
"
Chu Tiểu Vũ nói xong lại rên lên một tiếng: "Các người một hai hai một nói tôi giống Trần Kiết Nhiên, ta nói mắt các người đều mù rồi, cô ta giống tôi sao? Vừa già vừa xấu, rõ ràng