Kể từ hôm đó, cuộc sống của Lý Dĩ Thành có một chút thay đổi.
Tiểu Đồng ở khá xa chỗ làm của Khưu Thiên, vậy là từ thứ hai đến thứ năm, Tiểu Đồng đến nhà bọn họ ở, thứ sáu đến chủ nhật, Khưu Thiên lại tót qua nhà Tiểu Đồng hưởng thụ thế giới lứa đôi~ Con người Tiểu Đồng chín chắn, lại được bản tính điềm đạm, lâu lâu xích mích với Khưu Thiên, anh ta liền tự giác chạy qua nhà Võ Đại Lang lánh nạn, đợi Khưu Thiên bình tĩnh mới mò về. Tiểu Đồng nói người đang xúc động dễ nói ra những lời thiếu suy nghĩ, làm tổn thương người khác, mà đã yêu thì chẳng nên làm khổ nhau như vậy. Sự lý trí của anh ta dần dần cải tạo được phần nào cái tính con nít của Khưu Thiên, riết rồi Lý Dĩ Thành cũng thấy Khưu Thiên người lớn đến lạ.
Bộ đôi Lý Dĩ Thành và Khưu Thiên ở BF đã lên đời thành bộ bốn, giờ bọn họ chuyển qua ngồi chỗ kế bên quầy bar, Lý Dĩ Thành nói ấy là một người làm quan, cả họ được nhờ~
Dương Tiếu Văn cũng bắt đầu siêng lui tới nhà họ hơn, Lý Dĩ Thành biết chẳng qua Dương Tiếu Văn là không muốn ở nhà một mình nên mới trốn qua đây, bữa thì đến rủ nhau đi BF, bữa thì tới kiếm Tiểu Đồng tán dóc, bữa thì rủ rê tụ tập ăn lẩu, cũng có bữa chỉ đến để ngồi coi tivi, mới đầu Lý Dĩ Thành và Khưu Thiên còn nhiệt tình bắt chuyện với anh ta, lâu dần rồi coi như anh ta là đồ kiểng bày trong phòng khách, đến thì mở cửa cho vào, ra về đóng cửa tiễn đi, chào hỏi dăm câu cũng nhác nói luôn, thậm chí trong nhà đã sắm cả phần bát đũa chuyên dùng cho Võ Đại Lang.
Trước sự xuất hiện đột ngột của Võ Đại Lang trong cuộc sống của mình, Lý Dĩ Thành vẫn có chút lăn tăn khó chịu, tháng trước người này còn là một pho tượng sống ở BF, giờ đùng một cái đã chiếm dụng nguyên một góc sô pha nhà mình, cùng ăn, cùng nhậu, cùng coi CSI (*), có khi còn huých huých tay vô cậu, ý bảo gắp hết gừng thái chỉ trong đồ nhắm giùm đi.
“Phân công lao động, không được bỏ mứa à nha.” Dương Tiếu Văn đã mặt dày đến nước này rồi, Lý Dĩ Thành thật rất muốn bảo anh ta bỏ mứa cũng được chứ sao, giữ lấy mà ăn cơm chung với tiếc nuối mặn mòi.
Lắm lúc Lý Dĩ Thành cũng ngờ ngợ, rằng hồi đó Dương Tiếu Văn gửi cậu một câu “Đời người luôn sẽ gặp vài lần thất tình đau khổ, để về già rồi còn được chút tiếc nuối mặn mòi mới nuốt trôi cơm” ấy, cũng là lúc anh ta bắt đầu xa cách với A Tả, chẳng qua chỉ là mượn lời nói với người khác để tự an ủi chính mình mà thôi.
Bất quá, Dương Tiếu Văn chưa từng nhắc tới A Tả, bọn họ cũng chẳng hỏi.
Đêm Giáng sinh, bốn người lại hẹn hò nhau đến BF uống rượu, công việc của Lý Dĩ Thành bận lu bù, thành ra hơn 10 giờ mới mò đến BF, ba người kia đã kịp vào bàn, vẫn ngồi chỗ chuyện dụng cạnh quầy bar của Dương Tiếu Văn và A Tả trước kia, Lý Dĩ Thành nhớ lại năm ngoái cậu và Khưu Thiên thường chui vô một xó xa quầy bar nhất, giờ trông cảnh này, chớp mắt như thấy ảo giác một đời đã trôi qua. Hôm đó Dương Tiếu Văn rút một cái CD trong túi ra đưa cho Lý Dĩ Thành, “Kỷ niệm ngày Hiến pháp, tặng mấy đứa, từ sau đến nhà lại có nhạc nghe.”
Lý Dĩ Thành nhận cái đĩa, bìa ngoài là hình chụp nghiêng một người phụ nữ, “Billie Holiday, chắc chính là giọng nữ trầm buồn lê thê em nhắc hôm trước đó.” Dương Tiếu Văn nói, “Nghe ban đêm tác dụng trị liệu cực tốt.”
Đêm hôm đó, Lý Dĩ Thành để giọng ca của Billie Holiday rót đẫm tứ chi xương cốt mình, và cậu cảm thấy mình ổn hơn một chút. Vậy là cậu bò dậy, lên Mộng Cầu Vồng, rồi uống một viên thuốc ngủ.
“Mình sẽ ổn.” Đêm đó, NoNight chỉ viết một câu đó.
“Mình cũng sẽ ổn.” Đêm đó Dương Tiếu Văn thầm đáp lại NoNight như vậy.
Qua ngày Hiến pháp, năm 2005 đã đến trước mắt, từ bữa giáng sinh bốn người đã hẹn nhau sẽ đến BF uống rượu rồi đếm ngược chờ năm mới. BF vẫn trầm lặng như mọi ngày, cả đêm cuối năm khách cũng chỉ ngồi kín chừng tám phần mười, kể ra quán vẫn ồn ào hơn ngày thường một chút, toàn khách quen cả, ai nấy đều vui vẻ, quầy bar có thêm một cái tivi khuyến mại, tắt tiếng cho chiếu mấy tiết mục tất niên.
Ngồi nói chuyện phiếm một hồi, chốc chốc lại có người bàn khác qua bắt chuyện chào hỏi Dương Tiếu Văn, Dương Tiếu Văn cũng tiện thể giới thiệu mọi người với nhau. Quen biết càng rộng thì càng hóng được lắm chuyện hay ho, Lý Dĩ Thành biết thừa rada hóng hớt bùm xum trong bụng Khưu Thiên đương réo vui ca múa tưng bừng sung sướng.
Còn hai phút nữa là đến 12 giờ, quán ngừng chơi nhạc, bật lại tiếng tivi, xung quanh bắt đầu có tiếng hoan hô reo hò, rồi mọi người cùng đếm theo MC trên màn hình, 5-4-3-2-1, chúc mừng năm mới!! Cả quán cùng rú lên!
Chúc mừng năm mới. Lý Dĩ Thành nhắm mắt, chậm rãi ngẫm lại từ đầu tới cuối năm 2004 đã qua, tình yêu đó a, chia tay đó a, đau khổ đó a… Tạm biệt, tạm biệt, tạm biệt.
Trong khi ấy Khưu Thiên và Tiểu Đồng đã kịp diễn xong màn hôn hít nhiệt liệt đón năm mới, “Cạn chai!” Khưu Thiên giơ chai rượu lên.
Dương Tiếu Văn ngẩng lên, nhìn vào mắt Lý Dĩ Thành, hơi mỉm cười, “Cạn!”
Bốn người cụng chai với nhau, chúc mừng năm mới.
Năm 2005, cuối cùng Lý Dĩ Thành cũng được lên thiết kế, được tham dự những cuộc họp cân não, được vô khu vực chụp hình, được bày tỏ chút ít ý kiến cá nhân, thậm chí mỗi bữa quay phim quảng cáo còn được tới ngắm ngôi sao, và quan trọng hơn là, lương tháng đã lên đến 32 ngàn, đồng chí chỉ đạo nghệ thuật phụ trách hướng dẫn cậu là một ông anh đẹp trai khách Đài (*) rất chi đĩnh đạc, đến cái tên cũng siêu Đài: A Vinh. A Vinh hơn cậu 7 tuổi, trong đầu rặt một mớ ý tưởng quậy phá chọc ngoáy thiên hạ, còn Lý Dĩ Thành thì bị ép uổng phải học theo tuyệt chiêu mánh lới của anh ta. A Vinh nhiệt tình chỉ bảo Lý Dĩ Thành, lại còn lén lút lôi kéo cậu đến với a-lỗ.
A-lỗ ở đây ý là qua mặt công ty nhận đồ án riêng, Lý Dĩ Thành cũng