Chuyện Sư La Y và Trương Hướng Dương đối chiến đã không phải là bí mật gì nữa nên đã sớm lan truyền ra khắp tông môn.
Cũng may lần này không nói Sư La Y phế vật, tất cả mọi người đều đang đoán xem Tụ Linh đan mà Trương Hướng Dương dùng để tăng tu vi từ đâu tới, vì sao lại muốn nhắm vào Sư La Y?
Hàm Thục thân là các chủ của Đan Các nên cần phải cho Sư La Y một lời giải thích. Vì vậy bà ấy tới đây một chuyến, nghiêm nghị nói: “Trương Hướng Dương vẫn nhất quyết không chịu nói ra, ta đã kiểm tra rồi, Tụ Linh đan trong Đan Các vẫn chưa bị mất đi, vậy nếu đan dược của Trương Hướng Dương không phải lấy từ nơi khác vào lúc đi rèn luyện thì trong tông môn có đan tu luyện chế Tụ Linh đan nhưng không báo cáo lại.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sư La Y cũng cảm thấy kỳ quái, nàng nói: “Theo con được biết, trưởng lão trong tông môn sẽ luyện chế Tụ Linh Đan, ngoại trừ Hàm Thục trưởng lão người thì có phải chỉ còn bốn vị phó các chủ đúng không ạ?”
Hàm Thục nói: “Đúng vậy, ta đã tới nói chuyện với bọn họ nhưng họ đều không quen biết Trương Hướng Dương.”
“Có khi nào là có đệ tử khác trong Đan Các biết luyện Tụ Linh đan không?”
“Không thể nào!” Hàm Thục một mực phủ định: “Để luyện chế Tụ Linh đan ít nhất cần phải có tu vi Phân Thần kỳ nhưng phần lớn thời gian của đan tu đều dùng để luyện đan nên tu vi tăng rất chậm, mà ta còn chưa truyền thụ cách luyện chế Tụ Linh đan cho bất kỳ đệ tử nào.”
Sư La Y cũng không khỏi nhíu mày, nếu Hàm Thục không dạy, vậy sao Biện Thanh Tuyền có thể luyện chế được? Chẳng lẽ đó là cơ duyên lúc nàng ta đi rèn luyện nhưng không nộp lên tông môn sao?
“Con nghi ngờ điều gì?” Hàm Thục hỏi.
"Lúc trước con cho rằng là Biện Thanh Tuyền nhưng sau khi nghe người nói như vậy thì con lại cảm thấy không phải muội ấy. Có lẽ muội ấy sẽ không luyện được Tụ Linh đan đâu”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy cái tên Biện Thanh Tuyền, vẻ mặt của Hàm Thục cũng hơi thay đổi. Đối với tiểu đệ tử này, cảm xúc của bà ấy rất phức tạp.
Hàm Thục trọng người tài, bà ấy thừa nhận thực lực của Biện Thanh Tuyền, cũng đã chứng kiến thiên phú của Biện Thanh Tuyền, Biện Thanh Tuyền là một trong số ít thiên tài có thể sáp nhập cả đan tu và kiếm tu! Người như vậy, nghìn năm cũng khó tìm ra được một người.
Người đệ tử này nhìn thì lương thiện nhưng Hàm Thục lại luôn có thể nhìn ra ý trêu chọc từ trong đôi mắt đó. Mỗi lần Hàm Thục tuyên bố nhiệm vụ luyện đan, nàng ta đều vô cùng ngạo mạn.
Trên người Biện Thanh Tuyền cũng không có sự nghiêm túc và thành kính đối với luyện đan, điểm này làm Hàm Thục vô cùng không vui, nhưng mỗi lần bà ấy răn dạy, Biện Thanh Tuyền lại luôn ấm ức đến khóc nức nở khiến Hàm Thục rất đau đầu.
Suy đoán của Sư La Y khiến Hàm Thục rơi vào trầm tư.
Bà ấy biết rõ không có khả năng nhưng lại không thể giải thích được sự khác thường của Biện Thanh Tuyền, nhưng trên thế gian này thật sự có thiên tài có thể không cần tuân theo quy luật luyện đan sao?
Hàm Thục chỉ đành nói với Sư La Y: “Ta sẽ để ý động tĩnh gần đây của Đan Các và điều tra chuyện của Trương Hướng Dương. Con cũng nên cẩn thận hơn chút.”
Từ biệt Hàm Thục, Sư La Y cũng không quá khó xử trong chuyện này. Kiếp trước của nàng cũng gặp rất nhiều chuyện lạ đến mức nàng phải nghi ngờ chỉ có mình là phế vật, Biện Thanh Tuyền mới thật sự là thiên tài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng về sau, sau khi đọa ma nàng vẫn tuân theo sự dạy bảo của phụ thân, khổ sở luyện tập, khi đó nàng mới phát hiện tư chất của đại đa số mọi người trên thế gian này đều không bằng nàng. Sư Hoàn cũng từng nói nàng là một đao tu xuất sắc.
Nếu đã như vậy, nàng không thể so sánh với Biện Thanh Tuyền thì cứ tự mình so với mình thôi.
Kiếp trước lòng nàng bị nhiều thứ quấy nhiễu nên phải mất ròng rã sáu mươi năm mới tiến vào Nguyên Anh kỳ, đời này nàng cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục như vậy thì chỉ cần mười năm là có thể đột phá.
Đao tu chỉ cần lòng dạ rộng lượng là được.
Nếu những người khác đọa ma, chỉ sợ tâm ma sẽ đi theo đời đời kiếp kiếp nhưng kiếp trước, khi Sư La Y trở thành tu ma cũng chưa từng cam chịu, nàng vẫn luôn có ý đối đầu với tâm ma, không muốn trở thành con rối sát sinh.
Sống lại một lần nữa, nàng càng phải tỉnh táo, ngày ngày phải tu luyện pháp quyết, nàng biết rõ lúc nào tâm ma cũng sẽ có thể xuất hiện nhưng nàng tuyệt đối không thể nhập ma lần nữa!
Nhất định phải tìm cách trừ bỏ tâm ma.
*
Tháng một, tuyết vẫn bay lả tả, công việc thường ngày của đệ tử ngoại môn hầu như toàn là quét tuyết.
Các đệ tử không kiên nhẫn với những việc vặt vãnh như vậy, khiêng chổi nói đến một chuyện kỳ lạ gần đây.
“Mấy ngày trước có đệ tử Xuyên Vân tông đến đây, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì rồi.”
“Xuyên Vân tông?”
“Đúng vậy, là một tông môn nhỏ ở phía nam, kém rất xa Hành Vu tông chúng ta nên ngươi không biết cũng là bình thường.” Đệ tử nói: “Nhưng từ trước đến nay, tông muôn của bọn họ luôn đóng cửa làm xe, ngay cả thi đấu giữa các tông môn được tổ chức năm mươi năm một lần cũng không tham gia, lần ngày phái người đến Hành Vu tông, không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Tiểu Đinh Bạch đứng ở cửa nghe đủ tin tức, hắn ta nhanh chân chạy vào trong phòng.
Tháng này Biện Linh Ngọc đang dưỡng thương, Đinh Bạch không có chuyện gì để làm nên hắn ta đã xung phong nhận việc kể lại lời mình nghe được cho Biện Linh Ngọc.
Hắn ta không biết Biện Linh Ngọc muốn cái gì nên đã báo cáo tất cả những gì mình nhìn thấy và nghe thấy.
Hắn ta thường kể một vài việc vặt vãnh, ví dụ như nam đệ tử nào đưa pháp khí cho nữ tu, đệ tử Đông Uyển đánh nhau với đệ tử Tây Uyển chỉ vì một gốc linh thảo... Nhiều vô số, Biện Linh Ngọc nghe được kiểu gì thì cũng mất kiên nhẫn xét nét hắn ta ồn ào.
Đinh Bạch tìm được thú vui nên cũng không ngại sự thờ ơ và không hứng thú của Biện Linh Ngọc.
Nhưng hôm nay khi hắn ta kể những gì nghe được, Biện Linh Ngọc ngước mắt lên như đang suy nghĩ: “Xuyên Vân tông...”
“Công tử, người biết Xuyên Vân tông không?”
“Không biết.”
“Ồ.” Đinh Bạch sờ gáy, có người của môn phái khác tới, là một tiểu hài tử, đương nhiên Đinh Bạch sẽ tò mò. Hắn ta còn đang trông cậy Biện Linh Ngọc sẽ nói với mình một chút về lai lịch của Xuyên Vân tông, không ngờ Biện Linh Ngọc vốn không định nói chuyện với hắn ta.
Cũng may vào buổi chiều, Biện Thanh Tuyền tới.
Đinh Bạch vui vẻ nghênh đón: “Sư tỷ!”
Biện Thanh Tuyền cho hắn ta một bình đan dược, đây là thù lao của Đinh Bạch khi chăm sóc Biện Linh Ngọc, Đinh Bạch cẩn thận cất đi. Tiểu thiếu niên lo trước tính sau, những thứ này đều là tiền vốn hắn ta tích góp vì tương lai có thể cưới đạo lữ!
“Đinh Bạch, đóng cửa lại!”
Biện Thanh Tuyền tiến vào trong viện, nàng ta biết Biện Linh Ngọc không thích mình nói nhảm nên nói thẳng vào vấn đề: “Thôn Thanh Thuỷ ở nhân gian xảy ra chuyện rồi.”
Nói xong, vẻ mặt nàng ta nghiêm túc nói ý đồ lần này của Xuyên Vân tông cho Biện Linh Ngọc biết.
Thì ra vào ba tháng trước, dưới chân núi Xuyên Vân tông có một thôn tên là “thôn Thanh Thuỷ” đã xảy ra một chuyện kỳ lạ. Mười ngày liên tiếp cũng không thấy người trong thôn đi ra.
Chuyện này cũng không được xem là kỳ lạ, dù sao so với kinh thành và huyện thành, dân cư trong thôn nhỏ cũng không nhiều, hơn nữa phàm nhân không thể so được với tu sĩ, xe ngựa của bọn họ đi chậm, nếu không phải có chuyện lớn thì thường họ sẽ rất ít rời khỏi thôn.
Nhưng mà lạ ở chỗ thôn Thanh Thuỷ có một hộ gia đình vốn đang gả nữ nhi, tân lang ở ngoài thôn đã sớm dẫn đội ngũ đón tân nương đi vào thôn, sắc trời dần tối nhưng vẫn không thấy bọn họ dẫn tân nương ra.
Bách tính ở thôn gần đó cảm thấy khác thường nên đi tìm người, nhưng thôn Thanh Thuỷ như một cái miệng khổng lồ, cắn nuốt những người đi vào thôn nhỏ như hổ đói. Bách tính lần lượt từng người đi vào nhưng không có một ai đi ra.
Lúc này mọi người mới ý thức được có điều không đúng, chỉ sợ gặp phải tà ma nên vội vàng cầu xin giúp đỡ từ tiên nhân ở Xuyên Vân tông.
Ngay từ đầu Xuyên Vân Tông không cảm thấy đây là một chuyện lớn, các tu sĩ đã quá quen với việc yêu ma quấy phá nhưng không ngờ chỉ mới bắt đầu: Hễ là các đệ tử tiên môn đi vào thôn Thanh Thuỷ cũng giống như dân chúng bình thường, không có tin tức.
Trong đội đệ tử kia, thậm chí còn có cả nhi tử của tông chủ của Xuyên Vân tông. Tu sĩ Xuyên Vân tông không dám tuỳ tiện đi vào, đành phải hạ mình cầu xin sự giúp đỡ của Hành Vu tông.
Biện Linh Ngọc nghe nàng ta nói xong, sắc mặt nghiêm trọng: “Ngươi nghi ngờ là Bất Hoá Thiềm sao?”
Biện Thanh Tuyền gật đầu, châm chọc: “Nếu thật sự là Bất Hoá Thiềm thì đệ tử của Hành Vu tông đi vào cũng chỉ có thể chịu chết mà thôi. Đám ngu kia cứ khăng khăng muốn đi, không ai biết trong đó lợi hại như nào đã đồng ý tới thôn Thanh Thuỷ tìm hiểu, cứu đệ tử của Xuyên Vân tông về rồi.”
Biện Linh Ngọc im lặng.
Biện Thanh Tuyền hỏi hắn: “Huynh có đi không?”
“Luyện Địch Hồn đan cho ta, càng nhiều càng tốt.”
Nghe hắn nói như vậy, Biện Thanh Tuyền đã biết hắn muốn đi, trong lòng nàng ta cũng không cảm thấy bất ngờ. Nàng ta biết mấy hơi thở cuối cùng của Biện Linh Ngọc đều là để diệt những con súc sinh