Bất Dạ Truỵ Ngọc

Chương 11


trước sau


Minh U sơn nằm ở phía Bắc mà thôn Thanh Thuỷ lại nằm ở phía Nam.
 
Đường xá xa xôi, cho dù là tu sĩ thì cũng phải mất bốn năm ngày mới có thể đến nơi.
 
Chạy một đường dài, sắc trời đã tối sầm, Hàm Thục quyết định để các đệ tử chỉnh đốn nghỉ ngơi trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bọn họ nghỉ chân ở khách điếm thường tiếp đãi các tu sĩ đi làm nhiệm vụ, bà chủ có một gương mặt tròn khiến bà ấy nhìn như lúc nào cũng vô cùng vui vẻ. Bà chủ nhận ra Hàm Thục, đẩy tiểu nhị ra rồi tự mình nghênh đón: “Các vị tiên sư đại giá quang lâm, quả là vinh hạnh cho tiểu điếm của ta.”
 
Hàm Thục ném một khối linh thạch trung phẩm ra: “Bọn ta ở lại đây một đêm.”
 
Bà chủ vui vẻ ra mặt: “Mời bên này, mời bên này.”
 
Sư La Y được phân đến một phòng có tên là Thiên, ở nhân gian vào thời gian này sắp là ngày Tết, người người đều ở nhà đoàn viên, trên đường giăng đèn kết hoa nhưng trong khách điếm thì lại vắng vẻ.
 
Hàm Thục dặn dò các đệ tử, bảo bọn họ không được đi lại trên đường, ngày mai khi trời vừa sáng, mọi người sẽ phải xuất phát.
 
Sư La Y trở về phòng, nàng ngồi thiền luyện tập một lát lại mang máng cảm thấy mình đã quên mất cái gì đó nhưng nhất thời không nhớ ra.
 
Mãi đến khi gió thổi tơ lụa bên hông nàng, nàng nhìn bụng mình mới nhận ra được một vấn đề: Bọn họ đã đi suốt một ngày nhưng lại chưa ăn bất cứ cái gì.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi tu sĩ đến tu vi nhất định, mấy ngày không ăn cơm cũng không có gì đáng ngại, tu vi đạt đến Hợp Thể kỳ là có thể Tích Cốc hoàn toàn.
 
Nhưng phàm nhân không ăn một bữa thì sẽ đói.
 
Trong đám người bọn họ chỉ có mỗi Biện Linh Ngọc là phàm nhân. Hàm Thục đã quen dẫn đám đệ tử đi làm nhiệm vụ, bà ấy còn là người có tính kỷ luật nên chưa bao giờ ăn uống ở nhân gian, ngay cả đệ tử đi theo bà ấy cũng sẽ không ăn uống.
 
Thế nhưng Biện Linh Ngọc thì sao bây giờ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Kiếp trước Sư La Y rất ít khi bận tâm đến hắn nên cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới vấn đề này nhưng bây giờ khi nghĩ tới, ý nghĩ này lại không thể dừng lại được.
 
Thật ra nàng vốn không nên quan tâm nhưng trước khi vào phòng, nàng vô tình thấy sắc mặt của Biện Linh Ngọc cực kỳ tái nhợt.
 
Có lẽ Biện Thanh Tuyền đã không cẩn thận quên mất, còn Biện Linh Ngọc vẫn luôn không nói chuyện, không có chút biểu hiện cho thấy sự tồn tại nào, như thể có chết đói hắn cũng không mở miệng vậy.
 
Sư La Y bắt đầu đứng ngồi không yên, một lúc lâu sau, nàng nhớ đến đôi mắt tĩnh lặng kia, tự mình hành mình, cuối cùng nàng vẫn nhận mệnh đứng lên đi tìm tiểu nhị.
 
Nàng có ghét huynh muội họ đến đâu thì cũng không đến mức thật sự nhìn Biện Linh Ngọc chết đói.
 
“Tiểu nhị ca, có tiện nấu cho ta bát mì không?”
 
Tiểu nhị đã ở khách điếm này bảy tám năm, đã từng gặp rất nhiều tu sĩ sắc nước hương trời, vốn tưởng mình đã quen với sắc đẹp, đã sớm không còn rung động trước nó nhưng giờ phút này khi nhìn thấy Sư La Y, hắn ta vẫn phải mở to mắt.
 
Hắn ta đỏ mặt nói: “Được, được, ta sẽ ra bếp sau nói với Triệu nương tử một tiếng, tiên tử, người cứ ngồi đây chờ một lát.”
 
Sư La Y ngồi trong đại sảnh uống một chén trà, tiểu nhị đã bưng một bát mì tới.
 
Sư La Y nói: “Ngươi bưng bát mì này đến phòng chữ Thiên Dần nhé.”
 
Tiểu nhị vội vàng làm theo.
 
Nhưng không bao lâu sau, tiểu nhị bưng bát mì còn nguyên trở về, khổ não nói: “Tiên tử, tiểu nhân gõ cửa nhưng bên trong mãi không có động tĩnh gì.”
 
Không có động tĩnh? Chắc không phải đói đến ngất đi chứ!
 
Trong lòng Sư La Y run lên, nàng nhận lấy bát mì trong tay tiểu nhị, trả linh thạch cho hắn ta rồi đi đến phòng Thiên Dần. Nàng giơ tay gõ cửa một cái, đúng như tiểu nhị nói, bên trong không có chút động tĩnh nào.
 
Sư La Y sợ Biện Linh Ngọc xảy ra chuyện, trong tay nàng vội vàng bấm pháp quyết, cửa mở ra.
 
Xa xa, nàng nhìn thấy có một bóng dáng nhô lên ở trên giường.
 
Nàng đặt bát mì lên bàn rồi vội vàng đi tới, lay người hắn: “Biện Linh Ngọc?”
 
Hai mắt hắn nhắm chặt, mặt mũi đổ đầy mồ hôi lạnh, Sư La Y mới nhớ ra phàm nhân sẽ bị bệnh, nàng dùng mu bàn tay đặt lên trán hắn.
 
Cảm giác nóng hổi.
 
Sư La Y không nói gì, đúng là đã phát sốt rồi! Nàng đang định đi ra ngoài tìm đại phu cho Biện Linh Ngọc thì thấy hắn không biết mở mắt từ khi nào.
 
Mà tay của nàng cũng bị nắm chặt.
 
Bàn tay của thiếu niên rộng lớn nóng bỏng, với điệu bộ chiếm giữ, hắn nắm chặt tay nàng trong lòng bàn tay của mình.
 
Sư La Y ngẩn người, nàng do dự hỏi: “Biện Linh Ngọc, ngươi bị choáng sao?” Từ trước đến nay, hắn tránh nàng còn không kịp, trải qua chuyện kia có lẽ còn để lại bóng ma tâm lý, nếu hắn có ý thức thì chắc chắn sẽ chán ghét khi chạm vào mình.
 
Sư La Y nhìn đôi mắt không còn quá tỉnh táo của hắn, vô cùng đau đầu, tu sĩ bọn họ sẽ không bị bệnh nên trong chuyện này, nàng không có kinh nghiệm.
 
*
 
Trước khi Biện Linh Ngọc xuất phát đi đến thôn Thanh Thuỷ đã bảo Biện Thanh Tuyền luyện chế rất nhiều Địch Hồn đan. Sau khi ăn Địch Hồn đan, hắn có thể hành động tự nhiên vào ban ngày, không khác gì người thường, nhưng khi màn đêm vừa buông xuống, đan dược mất hiệu lực, hắn sẽ phải chịu đau đớn gấp bội.
 
Cơ thể của hắn không quá khác với phàm nhân, gần tối hắn bắt đầu phát sốt. Biện Thanh Tuyền không quan tâm hắn, mà Biện Linh Ngọc cũng không quá để ý, cho tới bây giờ bọn họ chưa từng để ý chút chuyện nhỏ này. Những năm nay, Biện Linh Ngọc chịu đựng nỗi đau như vậy thành thói quen.
 
Tóm lại khi trời vừa sáng thì sẽ không sao.
 
Đầu của Biện Linh Ngọc nóng đến mơ hồ, có một khắc hắn nghe được giọng nói của Sư La Y, ngay từ đầu hắn còn cho rằng chỉ là một giấc mơ. Trong lòng hắn chế giễu, nếu không phải là trong mơ thì Sư La Y không thể xuất hiện bên cạnh hắn được.

 
Thật ra hai năm nay, hắn đã nhìn nhận rõ hiện thực, đã như vậy mà còn mơ những giấc mơ toàn những ý nghĩ xằng bậy, buồn cười như vậy.
 
Hắn dừng lại một chút, dựa vào bản năng và khát vọng, hắn cầm lấy bàn tay đang đặt lên trán mình.
 
Trong lòng bàn tay là đôi tay mềm mại hơi lạnh, mang theo sự mềm mại chỉ có của nữ tử.
 
Gần như hắn đã lập tức tỉnh táo, đây không phải mơ!
 
Biện Linh Ngọc chậm lại một lát, môi mỏng hơi mím lại, hắn khó chịu muốn buông ra.
 
Mà trùng hợp lúc này, thiếu nữ ở trên hắn cúi người xuống, hắn nghe được nàng hơi hoang mang hỏi: “Biện Linh Ngọc, ngươi bị nóng đến choáng sao?”
 
Những lời này như một hạt giống tà ác âm u khiến hắn dừng động tác ban đầu lại, ngước mắt lên nhìn nàng.
 
Nàng hạ giọng lẩm bẩm: “Bị choáng thật à? Ánh mắt nhìn ta cũng thay đổi rồi.”
 
“...”
 
Biện Linh Ngọc im lặng.
 
Thiếu nữ là đao tu nên việc tu hành của nàng phải vô cùng nghiêm túc và vất vả, nàng cũng không bởi vì mình xuất thân cao quý mà sinh ra lười biếng, bởi vậy trong lòng bàn tay có lớp chai mỏng nhưng vẫn là một bàn tay nhỏ bé quá mềm mại, mượt mà.
 
Biện Linh Ngọc chưa bao giờ ở chung với nàng mà bình tĩnh đến vậy, mang theo sự quẫn bách không chịu nổi, hắn không thể không nghĩ lý do tại sao nàng lại đến đây?
 
Hạt

giống hy vọng đang nảy mầm mọc rễ trong lòng, lòng bàn tay hắn hơi ướt mồ hôi, hô hấp cũng tăng nhanh thêm chút.
 
“Ngươi còn nhận ra ta là ai không?” Tiếng nói của nàng hoà với làn gió thổi vào cửa sổ làm lộ ra sự ngọt ngào dịu dàng, nàng dùng tay kia đẩy hắn, nói như dụ dỗ tiểu hài tử: “Bây giờ ta đi tìm đại phu cho ngươi, chúng ta nói xong thì ta dẫn ngươi đi khám bệnh, còn ngươi cứ quên chuyện bốn tháng trước đi, được không?”
 
Ánh mắt nàng long lanh, trông chờ nhìn hắn, chờ mong hắn trong trạng thái ý thức không tỉnh táo mà gật đầu đồng ý.
 
Hạt giống mới nảy mầm trong lòng Biện Linh Ngọc đã bị bóp chết, khóe môi hắn nở nụ cười lạnh lùng.
 
Đương nhiên là hắn nhìn thấy lúc trước Sư La Y bị tâm ma nhập thể nên nàng mới tìm hắn. Từ khi sinh ra, Sư La Y đã là thiên chi kiều nữ, nàng bồng bột kiêu ngạo nhưng lại mâu thuẫn với sự ngây thơ chính nghĩa, dũng cảm không sợ gì.
 
Trông cậy nàng sẽ áy náy đến chết là điều không thể, từ trước đến nay, tu sĩ đều không có lòng thương hạ phàm nhân như vậy. Đây cũng không phải là quan niệm của một mình nàng mà là tệ nạn của Tu Chân giới hiện giờ.
 
Nàng đến đây, nói chung cũng là lương tâm và áy náy hiếm thấy quấy phá nhưng điều này chẳng khác gì nhắc nhở Biện Linh Ngọc, nàng chán ghét và hối hận đã phát phát sinh chuyện đó với hắn.
 
Vậy mà bảo Biện Linh Ngọc buông tay để Sư La Y cút đi thì hắn không làm được.
 
Hắn không thể không thừa nhận mình lưu luyến chút sự dịu dàng giả dối này.
 
Ba năm kể từ khi hắn lên núi, ánh mắt của nàng chưa từng chia cho hắn. Khi đó cơ thể hắn còn tệ hơn bây giờ, xương cốt cả người gần như đã vỡ vụn nhưng hắn vẫn cắn răng đi đến Minh U sơn, cuối cùng cũng nhìn thấy nàng nhưng lại phát hiện trong mắt Sư La Y chỉ có một mình Vệ Trường Uyên.
 
Bọn họ là thanh mai trúc mã, hai người vô tư, hắn tận mắt thấy nàng nhào vào ngực Vệ Trường Uyên, còn thiếu niên kia cũng mỉm cười đón được nàng.
 
Tà váy của thiếu nữ bay bay, nói nói cười cười. Biện Linh Ngọc nắm chặt tay.
 
Buồn nôn, cực kỳ buồn nôn, hắn hận không thể dùng ngôn ngữ ác độc nhất thế gian để che dấu đi sự ghen tị sắp không thu lại được của mình, cuối cùng hắn chỉ có thể lựa chọn mắt không thấy tâm không phiền!
 
Về sau, Biện Thanh Tuyền và Sư La Y không ngừng tranh đấu, có khi Sư La Y sắp ấm ức đến rơi lệ, có đôi khi lại giương nanh múa vuốt với Biện Thanh Tuyền.
 
Từ đầu đến cuối, Biện Linh Ngọc chỉ có thể đừng từ xa nhìn, hắn biết rõ Sư La Y ghét Biện Thanh Tuyền nhưng lại nhịn không được mà cảm thấy Biện Thanh Tuyền như thế cũng tốt, ít nhất ở trong sinh mệnh của nàng, Biện Thanh Tuyền là dấu vết không thể nào xoá đi.
 
Sư La Y lại nói: “Nếu ngươi không nói lời nào, vậy ta coi như là ngươi đã đồng ý đó.”
 
Đồng ý? Sau đó lại là ba năm không gặp lại? Đợi đến lần sau nàng bị Biện Thanh Tuyền chọc tức đến đáng thương mới lại đến phát tiết trên người mình?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Biện Linh Ngọc thật sự muốn xé một miếng thịt từ trên người nàng xuống!
 
Sư La Y thấy ánh mắt của hắn dần lạnh thì đã biết không ổn: “Hầy, ngươi...”
 
Nàng muốn rút tay ra, hoặc bóp lấy cằm của hắn nhưng lại sợ mình không biết kiểm soát lực sẽ làm bệnh nhân bị thương thêm, trong lúc do dự, tay nàng đã bị hắn ngậm trong miệng.
 
Sư La Y thầm nghĩ xui xẻo, cho dù Biện Linh Ngọc có bệnh đến ngốc thì cũng không quên tìm mình báo thù! Nàng đã nói vì sao hắn cứ cầm lấy tay mình không buông, thì ra là muốn cắm một miếng thịt trên người nàng xuống!
 
Nàng mím chặt môi, quay đầu đi, đợi chờ sự đau đớn đến. Thôi bỏ đi, cắn một cái thì cứ cắn đi, cũng không có gì đáng ngại.
 
Nhưng đợi một hồi lâu, nàng vẫn không cảm thấy đau. Trên mu bàn tay lại truyền đến cảm xúc nóng hổi mềm mại, là môi của Biện Linh Ngọc.
 
Sư La Y ngẩn người, lại thấy Biện Linh Ngọc đã buông nàng ra, không biết từ khi nào hắn đã nhắm đôi mắt hẹp dài lạnh như băng kia rồi ngủ say.
 
Nàng vội rút tay về, thầm nghĩ nguy hiểm thật. Suýt chút nữa nàng đã bị cắn một cái rồi! Cũng may đúng lúc Biện Linh Ngọc ngủ say.
 
Sư La Y không dám trì hoãn nữa, nàng sợ hắn sẽ thật sự bệnh chết, đang định ra ngoài tìm đại phu cho hắn nhưng vừa mở cửa ra, nàng đã thấy Biện Thanh Tuyền đi tới.
 
Ánh mắt của Biện Thanh Tuyền lạnh lùng nhìn cửa phòng đang mở ra, lại nhìn Sư La Y.
 
Nàng ta hít sâu một hơi, cố nặn ra một nụ cười ngọt ngào: “La Y sư tỷ, tỷ tìm ca ca ta làm gì vậy?”
 
Sư La Y cảm thấy diễn xuất của nàng ta thật vụng về, sao lại có nhiều người bị lừa đến hết lần này tới lần khác vậy? Nhưng bây giờ nàng không còn ý nghĩ dùng Biện Linh Ngọc để chọc tức Biện Thanh Tuyền nữa, lập tức thu cảm xúc lại, mặt vô cảm trả lời nàng ta: “Không làm gì cả, hắn ngã bệnh rồi, tốt nhất ngươi nên đi xem một chút đi.”
 
Biện Thanh Tuyền nói: “Tỷ yên tâm, thân thể của ca ca ta biết rõ, từ nhỏ hắn đã như vậy, trời sáng sẽ không sao nữa. La Y sư tỷ không cần bận tâm.”
 
Sư La Y gật đầu rồi đi về phòng của mình.
 
Nàng không lo Biện Thanh Tuyền sẽ hại Biện Linh Ngọc, nếu nàng ta đã nói không sao, vậy có lẽ sẽ không có vấn đề gì, Biện Linh Ngọc có ý thức, có lẽ hắn cũng không hy vọng mình xen vào việc của người khác.
 
*
 
Biện Thanh Tuyền đi vào phòng, nàng ta vừa nhìn đã thấy bát mì trên bàn.
 
Nàng ta nhíu mày, trong lòng dâng lên sự bất an và không vui, nhẹ nhàng bước chân đi đến bên giường.
 
Thiếu niên trên giường vẫn nhắm mắt, mặt mũi tuấn tú, vẻ đẹp khiến người ta phải say mê.
 
Biện Thanh Tuyền nâng cánh tay thon dài lên muốn chạm vào mặt hắn nhưng khi sắp chạm vào hắn, ngay lập tức trên tay đau đớn.
 
“A!” Biện Thanh Tuyền kinh ngạc hét một tiếng.
 
Chẳng biết từ lúc nào, bàn tay thon dài tái nhợt của thiếu niên sinh ra xương gai lạnh như băng màu bạc đâm xuyên qua lòng bàn tay của Biện Thanh Tuyền! Máu tươi chảy ra.
 
Biện Thanh Tuyền che đôi tay bị thương của mình lại, nàng ta oán giận nhìn hắn: “Làm sao, không giả vờ ngủ nữa hả?
 
Gai xương chậm rãi thu vào trong cơ thể Biện Linh Ngọc, hắn lạnh lùng nói: “Đừng có tự tìm khổ nữa.”



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện