Ban đêm vào mùa đông ở nhân gian không nghe thấy tiếng côn trùng kêu, chỉ có tiếng giày của thôn dân giẫm lên tuyết đọng.
Hàm Thục cũng không ở trong phòng mà đi ra ngoài quan sát Hạn Thổ trận. Sư La Y gối đầu lên cánh tay, trằn trọc khó ngủ.
Trong lòng nàng lo sợ bởi đã sắp đi vào thôn Thanh Thủy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu nói đến tiểu sư muội là người làm cho cuộc sống của nàng hỗn loạn thì thôn Thanh Thủy chính là bước ngoặt lớn nhất.
Vốn nàng có thể khống chế được tâm ma nhưng khi trơ mắt nhìn Hàm Thục trưởng lão vì mình mà chết ở thôn Thanh Thủy, điều đó khiến nàng trở nên áy náy khó chịu nên tâm ma càng trở nặng thêm, bởi vậy càng tới gần thôn Thanh Thủy thì nàng càng căng thẳng.
Nàng sợ mình không thể thay đổi được tất cả, không thể kịp thời cứu Hàm Thục trưởng lão về.
Trong chuồng dê có dê con kêu lên vì lạnh khiến Sư La Y càng không ngủ được, tối nay chắc chắn không có tâm trạng để tu luyện nên nàng quyết định khoác áo vào rồi đi ra ngoài một chút.
Trong thôn còn mấy nhà có thể ở được đều cách đó không xa, nàng không ngờ vừa mới đi được vài bước thì đã nhìn thấy Biện Linh Ngọc bị bắt nạt.
Tâm trạng của Sư La Y luôn rất phức tạp nên nàng vô thức núp đi.
Thật ra nàng cũng muốn xem huynh trưởng của Biện Thanh Tuyền sẽ ứng phó với tình huống này thế nào, dù sao trong lòng nàng nghĩ, muội muội có một bụng ý xấu, vậy huynh trưởng chắc cũng phải có năng lực tự bảo vệ mình mới đúng chứ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở cổng thôn có một cây đa cổ thụ, cây đa thường xanh tốt quanh năm. Cho dù là vào mùa đông lạnh nhất cũng chỉ khiến thân cây sẫm màu hơn, thiếu đi chút rễ phụ buông xuống nhưng cành lá vẫn tươi tốt như trước, Sư La Y bấm quyết để ẩn thân trong tán cây.
Sư La Y cúi đầu nhìn qua, mùa đông khắc nghiệt, Biện Linh Ngọc vốn đang ngồi trong sân gọt cái gì đó, Tiết An ở cùng phòng với Biện Linh Ngọc xách một bình nước lạnh từ trong phòng ra đổ thẳng vào đầu của Biện Linh Ngọc.
Tiết An dựa vào cửa, cười nhạo nói: “Thấy ngươi không vừa mắt từ lâu, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, tâm ý của tiểu sư muội là thứ mà ngươi cầu còn không được, ngươi chỉ là một tên ma bệnh mặc cho mọi người giẫm đạp mà thôi! Huynh trưởng ư? Ngươi thật sự là huynh trưởng của tiểu sư muội sao? Sao ta lại chỉ nghe nói Biện gia có một vị tiểu thư và một tiểu súc sinh được nhặt về thế nhỉ?”
Nước lạnh nhỏ xuống từ mái tóc đen của Biện Linh Ngọc, rồi lại nhỏ xuống từ hàng mi đen nhánh của hắn. Hắn ngước mắt lên nhìn Tiết An, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiết An cười nói: “Sao, muốn ra tay với tiểu gia à?”
Ngón tay Sư La Y nắm chặt vào thân cây, trong nháy mắt đó nàng cũng cảm nhận được Biện Linh Ngọc sẽ đánh trả, nhưng Biện Linh Ngọc lại không nói gì, thậm chí còn không thèm lau nước trên mặt mà chỉ mặc bộ y phục nửa khô nửa ướt đi xa hơn, đi tới dưới cây đa nàng đang ẩn thân, hắn tiếp tục gọt đồ vật trong tay hắn.
Sư La Y tập trung nhìn thì phát hiện Biện Linh Ngọc lại đang chuyên chú gọt mấy khúc gỗ đào.
Rất nhanh nước lạnh đã kết sương lại ở trên mi dài và cổ áo của hắn nhưng hắn lại làm như không nhìn thấy, mà kiếm gỗ đào trong tay hắn cũng đang dần thành hình.
Tiết An đứng cạnh cửa vốn không định cho phàm nhân này trở về phòng, cố ý làm cho hắn khó chịu nhưng lại không ngờ Biện Linh Ngọc vốn không có ý định trở về phòng. Trong lòng hắn ta khó chịu nhưng chỉ có thể cúi đầu mắng một câu: “Yếu đuối, xui xẻo. Còn tưởng cái kiếm nát kia có thể giữ ngươi ở trong thôn Thanh Thủy à!”
Hàm ý lăng mạ trong lời nói quá nặng khiến Sư La Y nghe thấy cũng không nhịn được mà nhíu mày, nhưng thiếu niên dưới tàng cây vẫn mắt điếc tai ngơ giống như một bức tượng được điêu khắc bằng đá vậy.
Không thể không nói Sư La Y cực kỳ có ấn tượng với người tên Tiết An này. Hắn ta là một trong những đệ tử thích Biện Thanh Tuyền nhất, lần này cũng chết ở trong thôn Thanh Thủy!
Ba năm trước, lần đầu tiên Biện Thanh Tuyền lên núi, Tiết An đã mặt dày quấn lấy nàng ta.
Không giống với những đệ tử khác, gia thế của Tiết An cực tốt, phụ thân hắn ta thân thiết với tông chủ, hắn ta còn lén gọi Hành Vu tông chủ một tiếng thúc phụ. Mẫu tộc của Tiết An cũng là hoàng tộc, hơn nữa không phải tiểu quốc nhỏ như Nam Việt, hắn ta có huyết thống của hoàng thất Triệu quốc.
Bởi vì Sư La Y có phụ thân là đạo quân nên xét về xuất thân và gia thế, tuy Tiết An kém hơn nàng một chút nhưng cũng là người nổi bật trong chúng đệ tử.
Kiếp trước, Tiết An giống như một thanh đao trong tay Biện Thanh Tuyền giúp nàng ta làm mọi việc đều thuận lợi, âm thầm đối phó người có quan hệ xấu với Biện Thanh Tuyền. Bao gồm cả Sư La Y cũng bị hắn ta ngáng chân một hai lần, bởi vậy nên Sư La Y không thích Tiết An.
Nghĩ đến Tiết An là cháu trai của tông chủ, trong lòng nàng càng thêm chán ghét.
Nhưng Sư La Y không thể nào ngờ được Tiết An lại lén lút đối đãi với Biện Linh Ngọc như thế. Hơn nữa lời hắn ta nói về thân thế của huynh muội Biện gia làm nàng cực kỳ kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên Sư La Y nghe được đôi ba câu về thân thế của Biện Linh Ngọc từ miệng người khác.
Nghe ý trong lời nói của Tiết An, hắc là hắn ta đã từng điều tra lai lịch của người trong lòng Biện Thanh Tuyền, do đó hắn ta mới biết được Biện Linh Ngọc chỉ là con nuôi của Biện gia. Bảo sao Tiết An không giống với những đệ tử bị mua chuộc, trái lại còn âm thầm bắt nạt Biện Linh Ngọc.
Nhưng thân thế của bọn họ thật sự là như vậy sao?
Kiếp trước sau khi Sư La Y đọa ma cũng từng cố ý điều tra lai lịch của bọn họ nhưng khi đó đã qua vài chục năm, nhà cũ của Biện gia cũng đã bị mã tặc* cướp sạch, chỉ còn là một nơi hoang vu, không còn cách nào để điều tra.
*Mã tặc: Bọn cướp cưỡi ngựa
Hơn nữa Biện Thanh Tuyền quá để ý người ca ca này, quả thật còn thân thiết hơn so với ca ca ruột nên vốn dĩ không khiến người ngoài nghi ngờ.
Đao của Sư La Y thông hiểu tâm ý của chủ nhân nên vẫn luôn chuẩn bị ra tay với Tiết An bất cứ lúc nào.
Nàng miễn cưỡng nắm chặt hơn chút, trong lòng lặng lẽ trấn an nó: "Suỵt, im lặng đi, chúng ta cứ xem sao đã.”
Một lát sau, Tiết An cũng không làm gì nữa mà chỉ đóng cửa lại, nghiễm nhiên tối nay hắn ta không định để Biện Linh Ngọc về phòng. Không biết hắn ta dốt đặc hay là ác độc, nếu thật sự để một phàm nhân mặc y phục ẩm ướt rồi bị gió lạnh thổi một đêm như này, chỉ sợ sẽ lấy nửa cái mạng của Biện Linh Ngọc mất.
Hiện giờ xung quanh cây đa chỉ còn lại Sư La Y và thiếu niên mặc y phục trắng bạc ở dưới tàng cây.
Kiếp trước Sư La Y hiếm khi có cơ hội để tìm hiểu về Biện Linh Ngọc, hơn nữa hầu như tất cả mọi người vây quanh Biện Thanh Tuyền đều có ác ý với mình nên Sư La Y mặc định Biện Linh Ngọc là “huynh trưởng tốt” của Biện Thanh Tuyền.
Nhưng mới vừa rồi nghe Tiết An nói Biện Linh Ngọc không thèm để ý đến tâm ý của Biện Thanh Tuyền.
Trong lòng nàng sinh ra chút tò mò, trên đời này thật sự có người không thích Biện Thanh Tuyền sao? Hơn nữa còn là ca ca sớm chiều tiếp xúc với Biện Thanh Tuyền?
Ban đêm ở thôn Thương Sơn rất lạnh lẽo, con dê nhỏ cuộn tròn trốn trong ngực của dê mẹ, ấm ức tru lên.
Thôn dân đã là ốc không mang nổi mình ốc nên không kịp sửa sang chuồng dê cho ấm áp hơn, bởi vậy dê con mới sinh không lâu rất đáng thương.
Trong mắt Sư La Y, thiếu niên dưới tàng cây cũng đáng thương như dê con vậy.
Sắc mặt hắn tái nhợt, ngón tay lạnh đến mức đỏ bừng, bởi vì không có Biện Thanh Tuyền ở đây nên ai cũng có thể sỉ nhục hắn. Là một phàm nhân ở trong một đám tu sĩ, ngày qua ngày cô đơn cứ lặp đi lặp lại.
Biện Thanh Tuyền đặc biệt quan tâm