Bất Dạ Truỵ Ngọc

Chương 14


trước sau


Trước khi trời sáng, Sư La Y đã trở về phòng của mình.
 
Sau nhiều ngày mất ngủ, các tu sĩ bảo vệ và thường dân ở thôn Thương Sơn cuối cùng cũng có được một giấc ngủ ngon đầu tiên.
 
Sư La Y đi tới trước Hạn Thổ trận, phát hiện sương mù đã tan đi hơn phân nửa nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Xem ra có vài thứ chưa xảy ra đã thay đổi, điều này càng làm nàng có thêm chút niềm tin có thể cứu được Hàm Thục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hàm Thục, Lý Phi Lan, Vệ Trường Uyên và Biện Thanh Tuyền đều canh giữ ở đây một đêm. Hàm Thục và Biện Thanh Tuyền là đan tu, đan tu thường giỏi bày trận hơn đao tu và kiếm tu.
 
Tuy Lý Phi Lan và Vệ Trường Uyên là kiếm tu nhưng tu vi cao hơn các đệ tử khác nên đang hộ pháp cho Hàm Thục và Biện Thanh Tuyền.
 
Các đệ tử đều rất quan tâm Hạn Thổ trận có tác dụng hay không, thế nên sau khi trấn an các thôn dân xong thì đều tới đây xem xét.
 
Bao gồm cả Tiết An, hắn ta cũng dậy rất sớm. Lúc này bọn họ đang vây quanh bên cạnh Biện Thanh Tuyền ân cần hỏi han.
 
“Tiểu sư muội vất vả một đêm rồi, có thấy không khoẻ ở đâu không?”
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hạn Thổ trận có ích như vậy, tiểu sư muội lợi hại thật.”
 
“Tiểu sư muội ăn một ít đan dược bổ khí huyết đi, nghỉ ngơi một lát rồi hẵng qua đây.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Biện Thanh Tuyền vội vàng nói: “Muội không mệt, đa tạ các sư huynh đã quan tâm. Nếu nói về sự lợi hại thì La Y sư tỷ vẫn khá lợi hại, Hạn Thổ trận là do La Y sư tỷ nghĩ ra mà!”
 
Sư La Y nghĩ thầm, đến rồi, rốt cuộc cũng đến rồi.
 
Quả nhiên các đệ tử lập tức chuyển ánh mắt bất thiện sang Sư La Y, Tiết An híp mắt nói: “Nàng ta không đi theo, nói không chừng chúng ta sẽ không gặp phải đám sương mù này, vô duyên vô cớ bị trì hoãn! Muội đừng nói giúp nàng ta, huynh nghe nói đoạn thời gian trước nàng ta còn đả thương muội cơ mà.”
 
Biện Thanh Tuyền miễn cưỡng thở dài rồi nói với Sư La Y: “Chuyện đó cũng là do muội không đúng, muội không cẩn thận hái hoa của sư tỷ nên La Y sư tỷ mới nhất thời tức giận. Sư tỷ, Thanh Tuyền biết sai rồi, tỷ còn đang trách ta sao?”
 
Dứt lời, nàng ta dùng ánh mắt vô tội đáng thương nhìn qua.
 
Tất cả đệ tử cùng nhìn qua như thể nếu Sư La Y dám nói một chữ “đúng” là bọn họ sẽ lập tức xông lên bất bình ngay.
 
“...” Gương mặt Sư La Y lạnh lùng, kiếp trước có thể nàng sẽ tức giận đến mức hận không thể đánh nàng ta vài cái nhưng lúc này lại lười xem bọn họ diễn kịch, thế nên nàng xoay người rời đi.
 
Trong lòng nàng chỉ còn lại một nghi vấn, lần nào Biện Thanh Tuyền cũng dùng đúng một chiêu duy nhất, đám đệ tử này thật sự có não không vậy?
 
Nàng cũng từng thử giải thích bằng lý lẽ, thử đối đầu, thậm chí từng thử động thủ, nhưng bất kể nàng làm gì thì hình như cũng vô dụng.
 
Lý Phi Lan ở bên kia quan sát trận pháp, thấy gương mặt nhỏ của Sư La Y đen lại thì cười cười với nàng: “Trong lòng khó chịu à? Đến chỗ sư thúc ngồi đi.”
 
“Không có.” Sư la Y nhìn bà ấy, giọng điệu nàng ôn hoà: “Đêm qua Lý sư thúc cũng vất vả rồi.”
 
Ánh mắt của Lý Phi Lan dạo một vòng giữa các đệ tử, lại nhìn Vệ Trường Uyên đang chăm chú ở đối diện trận pháp. Trong lòng bà ấy thở dài, sao tiểu cô nương xinh đẹp như vậy vẫn luôn không được đồng môn chào đón, thật kỳ lạ mà. Nhìn ngang nhìn dọc hai thiếu nữ thì bà ấy vẫn thấy người bên cạnh nổi bật hơn mà.
 
Ngay cả Lý Phi Lan đã lớn tuổi như vậy rồi, nhưng lần đầu tiên gặp La Sư Y ở Bất Dạ sơn bà ấy cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Là trưởng bối, bà ấy hơi đau lòng cho thiếu nữ không có phụ thân che chở nên trấn an Sư La Y: “Không sao cả, Trường Uyên là một đứa trẻ ngoan, nó tốt với con là đủ rồi. Phần lớn các đồng môn còn nhỏ tuổi, trước kia con sống ở Bất Dạ sơn nên không ở chung với bọn họ nhiều, đơn nhiên bọn họ sẽ thân với Thanh Tuyền hơn chút. Sau này họ hiểu con hơn thì sẽ thích con thôi.”
 
Sư La Y cảm thấy trong lòng ấm áp bởi vì yêu thương và ý tốt của bà ấy.
 

Nhưng trong lòng nàng cũng biết rõ Vệ Trường Uyên cũng thích Biện Thanh Tuyền.
 
Tuy nhiên trong thâm tâm Sư La Y cũng không quá oán hận, mới vừa rồi nàng thậm chí còn không thật sự tức giận với Biện Thanh Tuyền.
 
Mặc kệ Biện Thanh Tuyền trong ngoài không đồng nhất nhưng nàng ta quả thật đã nghiêm túc canh giữ trận pháp một đêm, loại bỏ được không ít yêu vật. Tam giới cần tu sĩ như vậy, đây cũng là nguyên nhân Sư La Y mặc kệ kiếp trước kiếp này, nàng

cũng rất ít khi nảy sinh sát ý với Biện Thanh Tuyền.
 
Kiếp trước Sư La Y còn nhỏ tuổi, tính cách táo bạo nên luôn tức giận bởi dăm ba câu nói, quả thật giống như pháp đốt dễ cháy dễ nổ vậy. Kiếp này Sư La Y hạ quyết tâm chỉ lẳng lặng nhìn tiểu sư muội diễn. Trái lại nàng muốn nhìn tiểu sư muội có thể dùng mị lực đáng sợ để chinh phục tam giới hay không. Nếu thật sự có ngày ấy, đến lúc đó sư tỷ như nàng đây chắc chắn sẽ vỗ tay cho nàng ta.
 
So với các đệ tử tích cực thì Biện Linh Ngọc là người tới muộn nhất.
 
Nhưng khi hắn vừa xuất hiện, Biện Thanh Toàn vừa rồi không nóng không lạnh đối mặt với chúng đệ tử thì lại xách làn váy lên cười nghênh đón: “Ca ca!”
 
Nàng ta vừa nhìn một cái đã nhận ra Biện Linh Ngọc khác thường, dùng giọng điệu đau lòng nói: “Sao lại thế này, đêm qua huynh không nghỉ ngơi à? Sao sắc mặt lại tái nhợt như vậy?”
 
Biện Linh Ngọc không thèm nhìn nàng ta mà vô thức nhìn về phía Sư La Y.
 
Thiếu nữ dựa gần Lý Phi Lan, ôm Thần Viên đao của mình và ngồi thành một đống nho nhỏ trước trận pháp, có vẻ như đang dỗi, nàng chẳng thèm quay đầu lại nhìn lấy họ một cái.
 
Trong mắt Biện Thanh Tuyền hiện ra ý cười, nụ cười trên mặt vẫn rất ngọt ngào, nàng ta vươn tay với hắn: “Kiếm gỗ đào nhỏ mà ca ca chuẩn bị cho Thanh Tuyền đâu?”
 
Càng như vậy nàng ta càng không thèm nhìn huynh đâu.
 
Nhưng mà hôm nay tiểu khổng tước không tức giận ngay lúc đó thật sự là nằm ngoài dự kiến của Biện Thanh Tuyền. Xem ra mấy năm nay có lẽ Sư La Y cũng có chút tiến bộ, sẽ không dễ dàng bị kích động như vậy. Hoặc có lẽ chỉ có Vệ Trường Uyên mới có thể khiến nàng kích động mà thôi.
 
Biện Linh Ngọc thu ánh mắt lại, hắn biết thủ đoạn của Biện Thanh Tuyền nên trong lòng thấy rất chán ghét, nhưng đại sự quan trọng hơn, nhớ lại lần này nhất định phải từ bỏ Bất Hóa Thiềm nên vẫn chia hai thanh kiếm gỗ đào nhỏ cho nàng ta.
 
Biện Thanh Tuyền nhíu mày không hài lòng lắm: “Tận hai thanh sao?”
 
Nàng ta thân mật tiến lại gần Biện Linh Ngọc rồi hạ giọng nói: “Huynh cũng chuẩn bị cho La Y sư tỷ luôn à? Ôi, huynh trưởng tốt của ta à, nàng ta sẽ không cần đâu. Huynh chịu được khi bị nàng ta từ chối sao, hay là cứ cho ta đi? Nếu không ta chết ở trong tay Bất Hóa Thiềm thì huynh cũng không thoát khỏi liên quan đâu.”
 
Biện Linh Ngọc ghét lúc nàng ta như thế này nhất, xương gai trong tay áo lại nổi lên sát khí: “Chỉ làm cho ngươi hai cái, nói chuyện thì cách xa ta ra một chút, ta không muốn ra tay với ngươi ngay chỗ này đâu.”
 
Biện Thanh Tuyền cũng không dám thật sự chọc giận hắn, hắn nói ra tay cũng không phải chỉ là đe dọa. Nàng ta nhớ tới vết thương ở tay đến giờ vẫn chưa lành nên đành phải đứng thẳng người.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Biện Thanh Tuyền đã đạt được mục đích rồi, cảnh này rơi vào trong mắt người khác là minh chứng cho tình cảm sâu đậm của bọn họ. Rất nhiều nam đệ tử dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn Biện Linh Ngọc.
 
Biện Thanh Tuyền cất hai thanh kiếm nhỏ đi, cười như không cười.
 
Người khác nghĩ như thế nào cũng không sao cả, chỉ cần trong lòng Sư La Y có ngăn cách với Biện Linh Ngọc là được rồi.
 
Điều đáng tiếc duy nhất là hai thanh kiếm nhỏ bằng gỗ đào này đây?
 
Ngón tay mảnh khảnh của Biện Thanh Tuyền vuốt ve thân kiếm, cảm nhận được linh khí và huyết khí tràn ngập bên trong. Nàng ta nhẹ nhàng chậc một tiếng, Bảo Mệnh phù tốt như vậy nhưng ca ca ngu ngốc của nàng ta không biết ăn nói, không hiểu nữ tử, đưa cho người ta cũng không biết nhìn hàng đâu.
 
Có lẽ là sẽ vứt đi như gỗ nát mà thôi.
 
*
 
Sư la Y sợ sư thúc vất vả, dưới sự chỉ đạo của Lý Phi Lan, nàng thay bọn họ canh giữ Hạn Thổ trận một ngày.
 
Sương mù tan đi rất nhanh, qua đêm nay, ngày mai có thể thuận lợi đi vào thôn Thanh Thủy.
 
Lúc trời nhá nhem tối nàng mới trở về nông trại, bất ngờ phát hiện trên bàn có thêm hai thanh kiếm gỗ đào. Nàng nhẹ nhàng “hả” một tiếng, cầm trong tay quan sát thì nàng thấy hơi quen.
 
Hình như là kiếm gỗ đào đêm qua Biện Linh Ngọc không ngủ một đêm để làm ra thì phải?
 
Thanh kiếm gỗ đào nhẹ nhàng vô hại nằm trong lòng bàn tay của nàng làm gợi lên một số ký ức đã bị nàng lãng quên. Cuối cùng Sư La Y mới nhớ ra kiếp trước khi tiến vào thôn Thanh Thủy hình như nàng cũng nhận được thứ này.
 
Nhưng lúc đó nàng thấy trên người Biện Thanh Tuyền cũng trang bị kiếm gỗ đào giống như vậy nên tưởng huynh muội bọn họ cố ý khích nàng.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện