Sư La Y nhận ra Tưởng Ngạn.
Nhưng Tưởng Ngạn có nụ cười dịu dàng trước mặt hiển nhiên hoàn toàn khác với người trong trí nhớ của nàng.
Giữa nàng và Tưởng Ngạn đã từng có một khoảng thời gian lục đục. Khoảng ba mươi năm trước, Sư Hoàn tổ chức đại thọ mừng hai ngàn tuổi ở Bất Dạ sơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày đại thọ của đạo quân, tất cả tông môn lớn trong thiên hạ đều đến mừng thọ, duy nhất chỉ có Xuyên Vân tông, người tới là thiếu tông chủ Tưởng Ngạn.
Lúc đó tuy Sư La Y đã có dáng vẻ của một thiếu nữ nhưng còn chưa thành niên. Thiếu niên Tưởng Ngạn cũng không lớn tuổi, trông hắn ta rất có học thức, đối nhân xử thế rất thành thạo.
Ở Bất Dạ tiên sơn cũng không có hài tử chạc tuổi với Sư La Y, Vệ Trường Uyên lại luôn luyện kiếm ở Minh U sơn nên Sư La Y không tìm được bạn chơi cùng. Trưởng Ngạn có dung mạo anh tuấn, dịu dàng lễ phép, nói chuyện dí dỏm, hắn ta học nghệ ở Bồng Lai không bao lâu thì theo sư huynh đi chu du các nước nên kiến thức vô cùng sâu rộng.
Hắn ta kể chuyện cho Sư La Y, làm diều, còn lén dẫn nàng xuống núi xem hội đèn ở nhân gian.
Phụ thân bảo vệ nàng quá tốt nên lần đầu tiên Sư La Y có bạn ngoại trừ Hồi Hương nên nàng cũng rất vui vẻ.
Sau này, Tưởng Ngạn nói muốn dẫn nàng đến một nơi vui vẻ, khi ấy trên mặt hắn ta vẫn mang theo nụ cười dịu dàng nhưng tay lại đẩy Sư La Y xuống Vạn Ma Uyên.
Đoạn ký ức kia là một trong những ký ức đáng sợ nhất của Sư La Y.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi rơi xuống Vạn Ma Uyên, nàng chạy trốn, triệu ra Thần Viên đao, nàng cố gắng phải sống sót. Nàng đã gặp phải rất nhiều ma vật đáng sợ, chúng nó muốn ăn cơ thể của nàng, ngấp nghé đến thần hồn của nàng. Dù nàng vẫn luôn chiến đấu nhưng tuổi nàng còn nhỏ, tu vi cũng thấp. Cuối cùng Sư La Y bị một đóa hoa ma tanh hôi nuốt vào.
Sư La Y bị nhốt trong cạnh hoa, nhị hoa trói chặt tay chân của nàng, nọc độc ngấm vào có thể. Nàng không thể động đậy được, có lẽ không bao lâu nữa nàng sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho hoa ma.
Sư Hoàn đạo quân một mình nhảy xuống Vạn Ma Uyên, một người chém giết mấy ngàn ma vật, cuối cùng cũng tìm được tiểu nữ nhi, mang nàng về nhà.
Sư La Y dưỡng thương rất lâu.
Sau đó, Sư Hoàn hỏi nàng: “Xuyên Vân tông đưa Tưởng Ngạn tới đây tạ tội với con, con có muốn đi xem một chút không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên là nàng muốn đi, nàng rất muốn biết vì sao hắn ta lại không do dự đẩy bằng hữu tốt như nàng xuống Vạn Ma Uyên.
Sư La Y thấy Tưởng Ngạn quỳ ở đại sảnh.
Trên người thiếu niên có vết máu loang lổ, quần áo tả tơi, không có một miếng thịt nào lành lạnh. Hiển nhiên là Xuyên Vân tông sợ chọc giận đạo quân nên để bày tỏ thành ý, họ đã tra tấn đã tra tấn Tưởng Ngạn đến không thành người rồi mới đưa tới đây.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sư La Y tái nhợt, hỏi hắn ta: “Vì sao?”
Khóe môi hắn ta còn có máu nhưng vẫn cười rất dịu dàng: “Tiểu La Y, đã lâu không gặp. Vì sao hả? Không vì sao cả, chỉ là ta nhất thời thất thủ mà thôi.”
Chẳng ai tin vào lời nói dối như vậy. Thậm chí Sư La Y còn cảm thấy nhất thời thất thủ trong lời hắn ta là bởi vì tiếc hận khi không hại chết được nàng.
Trưởng lão của Xuyên Vân tông đè Tưởng Ngạn xuống, thấy hắn ta vẫn “chết cũng không chịu hối cải”, ông ta vội vàng ấn đầu hắn ta xuống, yêu cầu hắn ta xin lỗi Sư La Y.
Bị bắt ép dập đầu một cái lại một cái nhưng Tưởng Ngạn vẫn luôn không chịu mở miệng, trong mắt mang theo sự oán độc chế giễu. Cuối cùng ngay cả Sư Hoàn cũng không nhìn được nữa , nhíu mày cắt ngang: “Đủ rồi, mang về dạy dỗ trách phạt cho tốt đi, đừng dọa La Nhi.”
Trước khi Tưởng Ngạn đi, đầu hắn ta đổ đầy máu, hắn ta bỗng quay lại nhìn Sư La Y rồi khẽ cười một tiếng không rõ ý nghĩa.
“Lần sau gặp lại ngươi, ta sẽ mang con diều đã làm xong cho ngươi nha?”
Cho, cho cái gì mà cho! Có phải hắn ta bị bệnh rồi không!
Sư La Y bị bằng hữu tốt nhất phản bội nên buồn bực không vui mấy ngày liền, sau đó mới biết được vì sao Tưởng Ngạn lại xuống tay với mình, đạo quân giải thích cho nàng: Hoá ra rất lâu trước kia phụ thân của Tưởng Ngạn vừa gặp đã thương Oản Tầm công chúa của Nam Việt. Nhưng Tưởng gia chỉ là một tông môn nhỏ, sau khi công chúa gả cho đạo quân, Tưởng phụ cũng bị bắt cưới mẫu thân của Tưởng Ngạn.
Mẫu thân Tưởng Ngạn kiêu ngạo ương bướng, ra tay tàn nhẫn. Bà ta một lòng lưu luyến si mê phu quân nên vừa hận vừa ghen tị với công chúa.
Tưởng Ngạn là hài tử mà bà ta hạ dược mới sinh ra. Tưởng phụ càng chán ghét bà ta bao nhiêu bà ta sẽ càng tra tấn Tưởng Ngạn có tướng mạo cực kỳ giống phu quân bấy nhiêu.
Trước mười lăm tuổi, Tưởng Ngạn chưa từng có một ngày nào tốt đẹp ở Xuyên Vân tông.
Mẫu thân của hắn ta đã gần như phát điên, phụ thân cũng không thèm dạy dỗ hắn ta, thân là thiếu tông chủ nhưng gần như Tưởng Ngạn đáng thương phải dựa vào tiếp tế của đồng môn để lớn lên.
Mẫu thân si mê phụ thân không thay đổi, điên cuồng làm nhục hắn ta... Hận ý của hắn ta ngày càng sinh ra, từ trong lời oán hận của mẫu thân, hắn ta nhận định là do sự tồn tại của Oản Tầm công chúa mới khiến hắn ta không được sống giống người khác. Trước đó vài ngày, mẫu thân Tưởng Ngạn qua đời, hắn lại như không có việc gì làm, dẫn theo thuộc hạ đến chúc thọ Sư Hoàn, lúc này mới có thảm kịch Sư La Y bị đẩy xuống Vạn Ma Uyên.
Có lẽ hắn đã ẩn nhẫn nhiều năm, rốt cuộc cũng có năng lực báo thù nhưng lại phát hiện Nam Việt công chúa đã qua đời, người mình hận trên thế gian đã không thể hận nữa nên hắn ta tiện đà trả thù tiểu nữ nhi của công chúa.
Biết được đoạn quá khứ đáng thương này, đạo quân cũng phải thở dài một tiếng, cảm thấy hài tử kia vừa đáng hận vừa đáng thương. Ông ấy hỏi thử La Y muốn xử lý Tưởng Ngạn thế nào.
“Xuyên Vân tông đã dùng roi và trượng để hành hình nó.” Đạo quân dừng một chút rồi nói tiếp: “Còn có hành hình lột da nữa.”
Tuổi còn trẻ nhưng da cả người của Tưởng Ngạn đã không bao giờ có thể khôi phục lại hoàn hảo nữa.
Sư La Y nghe được có hơi khó chịu, không biết vì Tưởng Ngạn hay là vì mình. Nàng dùng chăn che người lại, một lúc sau mới rầu rĩ nói: “Hắn ta đã bị trừng phạt như vậy, con cũng không xảy ra chuyện gì, cứ như vậy đi, phụ thân, con không bao giờ muốn gặp lại Tưởng Ngạn nữa.”
Đó là lần kết giao bằng hữu đầu tiên nhưng lại làm nàng đau lòng và tức giận. Nàng cảm thấy hắn ta đáng thương nhưng lại ghét hắn ta giận chó đánh mèo ác độc và không nói đạo lý.
Đạo quân sờ sờ đầu nàng, tỏ vẻ an ủi. Ông ấy cũng xem như là người thiện tâm khoan dung, sau khi điều tra rõ ràng, ông cũng không muốn một hai phải giết Tưởng Ngạn, nhưng từ đó về sau, bất kỳ đệ tử nào của Xuyên Vân tông cũng không bao giờ được bước chân vào Bất Dạ tiên sơn nửa bước, Sư La Y cũng không còn nhìn thấy Tưởng Ngạn nữa.
*
Sư La Y nhìn chằm chằm Tưởng Ngạn trước mặt, trong lòng chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
Hắn ta nhẹ nhàng cười nói: “Sao lại nhìn ta như vậy?”
Ánh mắt của nam tử trước mặt trong trẻo dịu dàng, tóc đen được buộc nửa đầu, mặc trường báo xám xanh giống với tiên sinh dạy học ở nhân gian. Tưởng Ngạn cầm một chiếc ô làm bằng giấy mực che cho Sư La Y rồi đưa tay đỡ nàng từ dưới đất lên.
Da thịt hai người chạm vào nhau, Sư La Y cảm nhận được một cảm giác dính dính lạnh như băng, nàng nhịn cơn buồn nôn xuống, hỏi hắn ta: “Ta đang ở đâu?”
Hiện giờ Tưởng Ngạn trước mặt chắc là do một con Bất Hóa Thiềm hóa thành.
Sở dĩ gọi Bất Hóa Thiềm là “Bất Hóa Thiềm” là bởi nếu chúng nó không hoàn thành chấp niệm hoặc không hoàn thành trước khi bị giết chết thì sẽ hóa thành bộ dạng lạnh lẽo của một con cóc một cách không dễ dàng.
Chúng nó giữ lại trí nhớ lúc còn sống, thậm chí còn có thể vận dụng công pháp lúc trước, sinh sống giống như người thường. Cho đến khi bọn chúng không muốn ngụy trang nữa.
Hình người của Bất Hóa Thiềm dễ ứng phó hơn bản thể rất nhiều. Sư La Y biết rõ quy luật này nên không vội ép nó hiện nguyên hình.
Kiếp trước thứ xuất hiện trước mặt mình không phải là Tưởng Ngạn mà là Vệ Trường Uyên. Lúc đó Sư La Y cũng không rõ nguyên nhân nên thật sự cho rằng là Trường Uyên sư huynh quan tâm săn sóc mình, suýt chút nữa đã thành thân với nó.
Sau đó trong lúc đánh nhau, “Vệ Trường Uyên” biến thành Bất Hóa Thiềm nên nó chưa bao giờ dùng mặt của Tưởng Ngạn. Trong lòng Sư La Y có suy đoán, có lẽ “Vệ Trường Uyên” kiếp trước cũng là Tưởng Ngạn trước mặt này biến thành.
Nàng nhớ rõ Tưởng Ngạn hình như là “thủ lĩnh” của Bất Hóa Thiềm.
Tưởng Ngạn nghe được nàng hỏi đây là đâu thì cười cười: “Còn giận ta sao? Trưa nay chẳng qua ta mới nói dăm ba câu với Châu Nhi thôi mà nàng đã tức giận chạy ra ngoài. Túi dấm nhỏ, chính nàng không chịu thêu áo cưới nên ta mới nhờ Châu Nhi thêu giúp nàng mà. Hôm nay nàng ấy đến chỉ để đưa áo cưới thôi, mau theo ta về đi, chúng ta thử áo cưới được không?”
Sư La Y càng nhìn Tưởng Ngạn thì càng ủ rũ, có lẽ lời đồn nói mình mang vận rủi kia là sự thật, nàng cứ xui xẻo như vậy sao.
Có nhiều Bất Hóa Thiềm như thế mà hết lần này đến lần khác nàng đều gặp phải người mạnh nhất, kiếp trước biến