Bất Dạ Truỵ Ngọc

Chương 16


trước sau


Sư La Y nhận ra Tưởng Ngạn.
 
Nhưng Tưởng Ngạn có nụ cười dịu dàng trước mặt hiển nhiên hoàn toàn khác với người trong trí nhớ của nàng.
 
Giữa nàng và Tưởng Ngạn đã từng có một khoảng thời gian lục đục. Khoảng ba mươi năm trước, Sư Hoàn tổ chức đại thọ mừng hai ngàn tuổi ở Bất Dạ sơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ngày đại thọ của đạo quân, tất cả tông môn lớn trong thiên hạ đều đến mừng thọ, duy nhất chỉ có Xuyên Vân tông, người tới là thiếu tông chủ Tưởng Ngạn.
 
Lúc đó tuy Sư La Y đã có dáng vẻ của một thiếu nữ nhưng còn chưa thành niên. Thiếu niên Tưởng Ngạn cũng không lớn tuổi, trông hắn ta rất có học thức, đối nhân xử thế rất thành thạo.
 
Ở Bất Dạ tiên sơn cũng không có hài tử chạc tuổi với Sư La Y, Vệ Trường Uyên lại luôn luyện kiếm ở Minh U sơn nên Sư La Y không tìm được bạn chơi cùng. Trưởng Ngạn có dung mạo anh tuấn, dịu dàng lễ phép, nói chuyện dí dỏm, hắn ta học nghệ ở Bồng Lai không bao lâu thì theo sư huynh đi chu du các nước nên kiến thức vô cùng sâu rộng.
 
Hắn ta kể chuyện cho Sư La Y, làm diều, còn lén dẫn nàng xuống núi xem hội đèn ở nhân gian.
 
Phụ thân bảo vệ nàng quá tốt nên lần đầu tiên Sư La Y có bạn ngoại trừ Hồi Hương nên nàng cũng rất vui vẻ.
 
Sau này, Tưởng Ngạn nói muốn dẫn nàng đến một nơi vui vẻ, khi ấy trên mặt hắn ta vẫn mang theo nụ cười dịu dàng nhưng tay lại đẩy Sư La Y xuống Vạn Ma Uyên.
 
Đoạn ký ức kia là một trong những ký ức đáng sợ nhất của Sư La Y.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi rơi xuống Vạn Ma Uyên, nàng chạy trốn, triệu ra Thần Viên đao, nàng cố gắng phải sống sót. Nàng đã gặp phải rất nhiều ma vật đáng sợ, chúng nó muốn ăn cơ thể của nàng, ngấp nghé đến thần hồn của nàng. Dù nàng vẫn luôn chiến đấu nhưng tuổi nàng còn nhỏ, tu vi cũng thấp. Cuối cùng Sư La Y bị một đóa hoa ma tanh hôi nuốt vào.
 
Sư La Y bị nhốt trong cạnh hoa, nhị hoa trói chặt tay chân của nàng, nọc độc ngấm vào có thể. Nàng không thể động đậy được, có lẽ không bao lâu nữa nàng sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho hoa ma.
 
Sư Hoàn đạo quân một mình nhảy xuống Vạn Ma Uyên, một người chém giết mấy ngàn ma vật, cuối cùng cũng tìm được tiểu nữ nhi, mang nàng về nhà.
 
Sư La Y dưỡng thương rất lâu.
 
Sau đó, Sư Hoàn hỏi nàng: “Xuyên Vân tông đưa Tưởng Ngạn tới đây tạ tội với con, con có muốn đi xem một chút không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Đương nhiên là nàng muốn đi, nàng rất muốn biết vì sao hắn ta lại không do dự đẩy bằng hữu tốt như nàng xuống Vạn Ma Uyên.
 
Sư La Y thấy Tưởng Ngạn quỳ ở đại sảnh.
 
Trên người thiếu niên có vết máu loang lổ, quần áo tả tơi, không có một miếng thịt nào lành lạnh. Hiển nhiên là Xuyên Vân tông sợ chọc giận đạo quân nên để bày tỏ thành ý, họ đã tra tấn đã tra tấn Tưởng Ngạn đến không thành người rồi mới đưa tới đây.
 
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sư La Y tái nhợt, hỏi hắn ta: “Vì sao?”
 
Khóe môi hắn ta còn có máu nhưng vẫn cười rất dịu dàng: “Tiểu La Y, đã lâu không gặp. Vì sao hả? Không vì sao cả, chỉ là ta nhất thời thất thủ mà thôi.”
 
Chẳng ai tin vào lời nói dối như vậy. Thậm chí Sư La Y còn cảm thấy nhất thời thất thủ trong lời hắn ta là bởi vì tiếc hận khi không hại chết được nàng.
 
Trưởng lão của Xuyên Vân tông đè Tưởng Ngạn xuống, thấy hắn ta vẫn “chết cũng không chịu hối cải”, ông ta vội vàng ấn đầu hắn ta xuống, yêu cầu hắn ta xin lỗi Sư La Y.
 
Bị bắt ép dập đầu một cái lại một cái nhưng Tưởng Ngạn vẫn luôn không chịu mở miệng, trong mắt mang theo sự oán độc chế giễu. Cuối cùng ngay cả Sư Hoàn cũng không nhìn được nữa , nhíu mày cắt ngang: “Đủ rồi, mang về dạy dỗ trách phạt cho tốt đi, đừng dọa La Nhi.”
 
Trước khi Tưởng Ngạn đi, đầu hắn ta đổ đầy máu, hắn ta bỗng quay lại nhìn Sư La Y rồi khẽ cười một tiếng không rõ ý nghĩa.
 
“Lần sau gặp lại ngươi, ta sẽ mang con diều đã làm xong cho ngươi nha?”
 
Cho, cho cái gì mà cho! Có phải hắn ta bị bệnh rồi không!
 
Sư La Y bị bằng hữu tốt nhất phản bội nên buồn bực không vui mấy ngày liền, sau đó mới biết được vì sao Tưởng Ngạn lại xuống tay với mình, đạo quân giải thích cho nàng: Hoá ra rất lâu trước kia phụ thân của Tưởng Ngạn vừa gặp đã thương Oản Tầm công chúa của Nam Việt. Nhưng Tưởng gia chỉ là một tông môn nhỏ, sau khi công chúa gả cho đạo quân, Tưởng phụ cũng bị bắt cưới mẫu thân của Tưởng Ngạn.
 
Mẫu thân Tưởng Ngạn kiêu ngạo ương bướng, ra tay tàn nhẫn. Bà ta một lòng lưu luyến si mê phu quân nên vừa hận vừa ghen tị với công chúa.
 
Tưởng Ngạn là hài tử mà bà ta hạ dược mới sinh ra. Tưởng phụ càng chán ghét bà ta bao nhiêu bà ta sẽ càng tra tấn Tưởng Ngạn có tướng mạo cực kỳ giống phu quân bấy nhiêu.
 
Trước mười lăm tuổi, Tưởng Ngạn chưa từng có một ngày nào tốt đẹp ở Xuyên Vân tông.
 
Mẫu thân của hắn ta đã gần như phát điên, phụ thân cũng không thèm dạy dỗ hắn ta, thân là thiếu tông chủ nhưng gần như Tưởng Ngạn đáng thương phải dựa vào tiếp tế của đồng môn để lớn lên.
 
Mẫu thân si mê phụ thân không thay đổi, điên cuồng làm nhục hắn ta... Hận ý của hắn ta ngày càng sinh ra, từ trong lời oán hận của mẫu thân, hắn ta nhận định là do sự tồn tại của Oản Tầm công chúa mới khiến hắn ta không được sống giống người khác. Trước đó vài ngày, mẫu thân Tưởng Ngạn qua đời, hắn lại như không có việc gì làm, dẫn theo thuộc hạ đến chúc thọ Sư Hoàn, lúc này mới có thảm kịch Sư La Y bị đẩy xuống Vạn Ma Uyên.
 
Có lẽ hắn đã ẩn nhẫn nhiều năm, rốt cuộc cũng có năng lực báo thù nhưng lại phát hiện Nam Việt công chúa đã qua đời, người mình hận trên thế gian đã không thể hận nữa nên hắn ta tiện đà trả thù tiểu nữ nhi của công chúa.
 
Biết được đoạn quá khứ đáng thương này, đạo quân cũng phải thở dài một tiếng, cảm thấy hài tử kia vừa đáng hận vừa đáng thương. Ông ấy hỏi thử La Y muốn xử lý Tưởng Ngạn thế nào.
 
“Xuyên Vân tông đã dùng roi và trượng để hành hình nó.” Đạo quân dừng một chút rồi nói tiếp: “Còn có hành hình lột da nữa.”
 
Tuổi còn trẻ nhưng da cả người của Tưởng Ngạn đã không bao giờ có thể khôi phục lại hoàn hảo nữa.
 
Sư La Y nghe được có hơi khó chịu, không biết vì Tưởng Ngạn hay là vì mình. Nàng dùng chăn che người lại, một lúc sau mới rầu rĩ nói: “Hắn ta đã bị trừng phạt như vậy, con cũng không xảy ra chuyện gì, cứ như vậy đi, phụ thân, con không bao giờ muốn gặp lại Tưởng Ngạn nữa.”
 
Đó là lần kết giao bằng hữu đầu tiên nhưng lại làm nàng đau lòng và tức giận. Nàng cảm thấy hắn ta đáng thương nhưng lại ghét hắn ta giận chó đánh mèo ác độc và không nói đạo lý.
 
Đạo quân sờ sờ đầu nàng, tỏ vẻ an ủi. Ông ấy cũng xem như là người thiện tâm khoan dung, sau khi điều tra rõ ràng, ông cũng không muốn một hai phải giết Tưởng Ngạn, nhưng từ đó về sau, bất kỳ đệ tử nào của Xuyên Vân tông cũng không bao giờ được bước chân vào Bất Dạ tiên sơn nửa bước, Sư La Y cũng không còn nhìn thấy Tưởng Ngạn nữa.
 
*
 
Sư La Y nhìn chằm chằm Tưởng Ngạn trước mặt, trong lòng chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
 
Hắn ta nhẹ nhàng cười nói: “Sao lại nhìn ta như vậy?”
 
Ánh mắt của nam tử trước mặt trong trẻo dịu dàng, tóc đen được buộc nửa đầu, mặc trường báo xám xanh giống với tiên sinh dạy học ở nhân gian. Tưởng Ngạn cầm một chiếc ô làm bằng giấy mực che cho Sư La Y rồi đưa tay đỡ nàng từ dưới đất lên.
 
Da thịt hai người chạm vào nhau, Sư La Y cảm nhận được một cảm giác dính dính lạnh như băng, nàng nhịn cơn buồn nôn xuống, hỏi hắn ta: “Ta đang ở đâu?”
 
Hiện giờ Tưởng Ngạn trước mặt chắc là do một con Bất Hóa Thiềm hóa thành.

 
Sở dĩ gọi Bất Hóa Thiềm là “Bất Hóa Thiềm” là bởi nếu chúng nó không hoàn thành chấp niệm hoặc không hoàn thành trước khi bị giết chết thì sẽ hóa thành bộ dạng lạnh lẽo của một con cóc một cách không dễ dàng.
 
Chúng nó giữ lại trí nhớ lúc còn sống, thậm chí còn có thể vận dụng công pháp lúc trước, sinh sống giống như người thường. Cho đến khi bọn chúng không muốn ngụy trang nữa.
 
Hình người của Bất Hóa Thiềm dễ ứng phó hơn bản thể rất nhiều. Sư La Y biết rõ quy luật này nên không vội ép nó hiện nguyên hình.
 
Kiếp trước thứ xuất hiện trước mặt mình không phải là Tưởng Ngạn mà là Vệ Trường Uyên. Lúc đó Sư La Y cũng không rõ nguyên nhân nên thật sự cho rằng là Trường Uyên sư huynh quan tâm săn sóc mình, suýt chút nữa đã thành thân với nó.
 
Sau đó trong lúc đánh nhau, “Vệ Trường Uyên” biến thành Bất Hóa Thiềm nên nó chưa bao giờ dùng mặt của Tưởng Ngạn. Trong lòng Sư La Y có suy đoán, có lẽ “Vệ Trường Uyên” kiếp trước cũng là Tưởng Ngạn trước mặt này biến thành.
 
Nàng nhớ rõ Tưởng Ngạn hình như là “thủ lĩnh” của Bất Hóa Thiềm.
 
Tưởng Ngạn nghe được nàng hỏi đây là đâu thì cười cười: “Còn giận ta sao? Trưa nay chẳng qua ta mới nói dăm ba câu với Châu Nhi thôi mà nàng đã tức giận chạy ra ngoài. Túi dấm nhỏ, chính nàng không chịu thêu áo cưới nên ta mới nhờ Châu Nhi thêu giúp nàng mà. Hôm nay nàng ấy đến chỉ để đưa áo cưới thôi, mau theo ta về đi, chúng ta thử áo cưới được không?”
 
Sư La Y càng nhìn Tưởng Ngạn thì càng ủ rũ, có lẽ lời đồn nói mình mang vận rủi kia là sự thật, nàng cứ xui xẻo như vậy sao.
 
Có nhiều Bất Hóa Thiềm như thế mà hết lần này đến lần khác nàng đều gặp phải người mạnh nhất, kiếp trước biến

thành Trường Uyên sư huynh để lừa nàng, kiếp này dùng mặt của mình cũng không buông tha cho nàng.
 
Muốn giết Bất Hóa Thiềm thì phải tìm được tử huyệt của hắn ta, chém thẳng một đao xuống đầu hắn ta, nếu không tất cả tổn thương còn lại đối với hắn ta chỉ là không đau không ngứa, hắn ta có thể dễ dàng khôi phục lại. Sư La Y biết đầu của Tưởng Ngạn được giấu trong nhà, tuy nguy hiểm nhưng bên nàng nguy hiểm thì bên Hàm Thục sẽ an toàn, nàng đành phải đi theo Tưởng Ngạn.
 
“Đêm nay sẽ thành thân sao?”
 
“Được nhiên rồi.” Hắn ta cười nói: “Ta không cho phép nàng đổi ý đâu đấy.”
 
“...” Khuôn mặt nhỏ của Sư La Y trầm xuống, phải làm thôi, vòng tới vòng lui nàng vẫn phải vượt qua cửa ải này. Nếu phát triển kế tiếp không sai thì là muốn nàng đi thử áo cưới, sau đó trước khi động phòng, trong lúc vô tình Tưởng Ngạn chạm vào mạch tay của nàng, phát hiện nàng đã không còn là xử nữ rồi bắt đầu nổi điên...
 
Đã trải qua lần thứ hai nên nàng tương đối có kinh nghiệm với chuyện này, hoàn thành quá trình sớm một chút thì có thể đi cứu Hàm Thục trưởng lão sớm một chút.
 
Mặc dù Sư La Y vẫn luôn không nghĩ ra vì sao sau khi biến thành Bất Hóa Thiền, chấp niệm cuối cùng của Tượng Ngạn lại là muốn thành thân với mình, dựa theo mạch não của hắn ta không phải nên ghê tởm nàng đến chết, dọa chết nàng, tra tấn nàng đến chết mới hợp lý chứ.
 
Thù lớn thế nào mới khiến hắn ta ác độc như vậy!
 
*
 
Sau khi ánh sáng trước mắt mất đi, Biện Linh Ngọc mở to mắt lại phát hiện mình đang ở trong một rừng hạnh.
 
Bất Hóa Thiềm được long mạch nuôi dưỡng nên trưởng thành rất nhanh. Ngay cả tạo ra thận cảnh cũng chân thực như vậy, như thể cười nhạo hắn đã từng ngu dại ngây thơ.
 
Hắn cúi đầu nhìn mình, có thể cảm nhận được mơ hồ dưới quần áo đang che giấu máu tươi và xương cốt vụn vỡ.
 
Rất giống với cảnh tượng cửa ba năm trước, đến từng hoa văn trên y phục cũng không khác bao nhiêu. Hắn dưỡng thương tốt mới có thể xuống đất đi bộ, đi lên Minh U sơn tìm nàng. 
 
Biện Linh Ngọc thay bộ y phục có thể diện nhất để che giấu đi cơ thể rách nát của mình. Lúc đó hắn chỉ có hai bàn tay trắng, ngay cả mạng sống và nguồn sức mạnh đều đã biết mất. Nhưng lúc ấy hắn có rất nhiều điều không hiểu, mà con người sẽ không sợ bởi vì không hiểu.
 
Hắn ở rừng hạnh Sư La Y hay luyện đao đợi suốt bảy ngày. Thân thể của hắn thậm chí cũng không bằng phàm nhân nên chỉ có thể lén đến Minh U sơn nhờ phúc của Biện Thanh Tuyền.
 
Hắn biết rõ chỉ sợ sau này sẽ khó có cơ hội như vậy, sợ bỏ lỡ nàng nên hắn chưa từng rời đi dù chỉ một bước. Lâu đến mức y phục trở nên bẩn thỉu, xương gai ở trong tay áo bắt đầu không nghe lời mà sinh ra, chờ đến khi trở thành dáng vẻ xấu xí, xương cốt đều đau, trở thành một thứ người không ra người quỷ không ra quỷ. 
 
Rốt cuộc Biện Linh Ngọc cũng gặp được nàng, hắn còn chưa biết mình sẽ làm người ta cảm thấy ghê tởm như thế nào nên muốn tiến lên nói chuyện với nàng.
 
Thiếu nữ xách váy lên chạy như bay đến chỗ một thiếu niên khác.
 
Dung mạo của nàng lộng lẫy giống như một đóa hoa xinh đẹp nhẹ nhàng rời xuống, dừng lại trong ngực của Vệ Trường Uyên.
 
“Trường Uyên sư huynh.” Giọng nói của nàng lanh lảnh như chuông, oán giận nói: “Ta đã đợi huynh rất lâu đó!”
 
Thiếu niên bất lực thở dài, kéo nàng sang một bên rồi dịu dàng hỏi nàng bài tập gần đây. Giọng điệu của y hơi nghiêm khắc, dạy dỗ nàng ham chơi không chịu cố gắng, nhưng ở sau rất nhiều cây hạnh, Biện Linh Ngọc vẫn có thể dễ dàng nghe ra sự quan tâm và yêu thương trong lời nói của Vệ Trường Uyên.
 
Thiếu niên kia là hậu duệ của quý tộc, có nề nếp, rồi lại nghiêm túc lên kế hoạch tương lai cho bị tiểu hôn thê. Cho dù phụ thân của Sư La Y ngủ say, sống chết không rõ, không còn cao quý nữa nhưng y vẫn nhớ rõ lời hứa hôn của bọn họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Biện Linh Ngọc lạnh lùng nhìn trong chốc lát, sau một lúc lâu, hắn cuộn mình dưới cái cây, xương cốt đau đớn cùng một trái tim mờ mịt, cái nào cũng làm hắn thấy khó chịu, hắn đã không phân biệt được rõ.
 
Hắn loáng thoáng ý thức được mình nên rời đi nhưng chờ đợi bảy ngày bảy đêm làm cơ thể vừa hồi phục của hắn hoàn toàn sụp đổ, hắn phát hiện mình đứng lên cũng rất khó khăn, phát đau ở trên mặt đất, hắn nâng tay lên, quả nhiên chạm được vảy rắn cứng cáp.
 
Tới gần tối, cơn mưa nhỏ bắt đầu rơi, Vệ Trường Uyên trở về sư môn phục mệnh, Sư La Y luyện đao trong chốc lát mới phát hiện hắn trốn dưới tàng cây.
 
Nàng nhẹ nhàng “này” một tiếng, trường đao màu máu chỉ vào hắn, khí phách nói: “Sao Bất Dạ sơn sao lại có vậy chứ?”
 
Biện Linh Ngọc cắn răng lùi về phía sau, cúi đầu để che đi gương mặt của mình.
 
Xương bị bệnh của hắn rời ra, xương gai màu trắng vô lực sinh ra làm rách y phục của hắn, xấu xí mà lại lo lắng hoảng sợ không biết bày ra chỗ nào. Y phục đẹp đẽ của hắn đã sớm trở nên dở bẩn không chịu nổi, cuối cùng không còn nhìn ra dáng vẻ của bảy ngày trước nữa.
 
Vì hắn né tránh nên thanh trường đao đỏ như máu kia vô lý cắt qua bờ vai của hắn, mùi máu thơm ngọt lan tỏa ra xung quanh.
 
Thiếu nữ ngửi ngửi, hoang mang thu đao lại, giọng nói nàng cũng thấp xuống: “Không có yêu khí, ngươi không phải yêu vật sao?”
 
Thấy hắn vẫn luôn không nói lời nào, thân thể hơi run rẩy. Nàng ngồi xổm xuống, cho rằng hắn là tinh quái mới biến hình, trên mặt nàng lộ ra vẻ áy náy, dịu dàng dỗ dành: “Chẳng lẽ ngươi là tinh quái sinh ra trong rừng hạnh sao? Giống như Hồi Hương đúng không? Thật sự xin lỗi, ta làm ngươi bị thương rồi. Đừng sợ, ta không phải người xấu, ta trị thương cho ngươi trước đã, nhà ngươi ở đâu, ta đưa ngươi về nhà được không?”
 
Biện Linh Ngọc nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Đừng tới đây, tránh ra.”
 
Một chút tôn nghiêm cuối cùng thúc đẩy hắn dựng thẳng xương gai lên, cứng cỏi đuổi nàng đi xa.
 
Đợi đến khi Sư La Y đã đi xa, hắn mới chống người dậy, ngón tay gần như bám chặt vào trong bùn đất.  
 
Mưa càng lúc càng lớn, Biện Thanh Tuyền che ô tìm được hắn.
 
Thiếu nữ cúi đầu cười, dịu dàng nói: “Ca ca chật vật thành như vậy. Thế nào? Nói tâm ý của huynh cho nàng ta nghe chưa? Ui da, ta quên nói cho ca ca biết tiểu khổng tước đã có người trong lòng rồi, vừa rồi huynh ở đây có phải đã xem đủ rồi không? Rất ghen tị đúng không? Hầy, có lẽ huynh còn không hiểu ghen tị là cái gì, chính là mùi vị thống khổ vừa rồi huynh cảm nhận được đó.”
 
Nàng ta cúi đầu dụ dỗ: “Dù sao kiếp này của huynh đã định là không chiếm được, hay là hạ quyết tâm giết nàng ta đi? Nhỉ? Nếu không cả đời này của huynh đều phải đắm chìm trong mùi vị này đó.”
 
Mà bây giờ Biện Linh Ngọc lại đang tỉnh táo lạnh lùng nhìn sự việc diễn ra.
 
Rừng hạnh, mình sắp biến thành “quái vật”. Nếu đoán không sai, rất nhanh trong rừng hạnh sẽ xuất hiện một thiếu nữ.
 
Lúc này sẽ không có Vệ Trường Uyên, chắc chắn Sư La Y sẽ đi về phía hắn. Cách để Bất Hóa Thiềm có kiếp sau là dùng cách dịu dàng mê hoặc nhất hóa thành dáng vẻ của người trong lòng, đẻ trứng ở trong cơ thể rồi biến người nọ thành một Bất Hóa Thiềm khác.
 
Nếu người đó vô tâm hoặc bị nhìn thấy mới có thể khiến bọn họ lộ ra khuôn mặt dữ tợn vốn có.
 
Quả nhiên, không bao lâu sau, thiếu nữ xách váy đi về phía hắn.
 
Nàng ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn: “Chàng vẫn luôn ở đây chờ ta sao?”
 
Gai xương quấn lấy đầu của “nàng”, Biện Linh Ngọc cười lạnh một tiếng, gai xương ở trong tay áo bay ra.
 
Còn cho rằng hắn là Biện Linh Ngọc lúc trước không biết cái gì sao? Hắn rất tỉnh táo, biết cả đời này nàng sẽ không tới, vĩnh viễn sẽ không.
 
Trên mặt đất hiện ra một con cóc dữ tợn chết không nhắm mắt.
 
Biện Linh Ngọc đi qua da của nó, chán ghét thứ này có thể nhìn trộm quá khứ của mình. Nghĩ đến lúc này Sư La Y và Trường Uyên sư huynh của nàng đang làm cái gì, trong lòng hắn càng thêm tức giận và phiền chán.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện