Ngày hôm sau đã ném thẳng kiếm gỗ đào xuống trước mặt bọn họ, tỏ vẻ nàng ghét bỏ nó.
Lúc ấy Biện Thanh Tuyền ngẩn người, chợt nở nụ cười, còn sắc mặt của Biện Linh Ngọc thì lập tức trắng bệch.
Hắn mím môi không nói một lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẫn là Biện Thanh Tuyền nhặt lên rồi thở dài nói: “Sư tỷ ghét “hắn” như vậy, nhưng ta thì lại rất thích.”
Lúc đó Sư La Y đã nói gì ư?
Nàng khinh thường nói: “Nếu ngươi thích thì cầm đi đi, ta chẳng ham, ít nhất không làm ta buồn nôn.”
Mà bây giờ thanh kiếm gỗ đào lại lần nữa đặt trên bàn của nàng, nàng cảm thấy có lẽ không phải là Biện Linh Ngọc và Biện Thanh Tuyền cố ý khiêu khích.
Không giống như kiếp trước, đêm qua Sư La Y tận mắt nhìn thấy Biện Linh Ngọc làm chúng như thế nào, trên tay hắn xuất hiện đầy vết thương do gỗ làm xước, chịu gió tuyết suốt một đêm, không ngừng lại một khắc nào.
Sư La Y hơi do dự, đặt thanh kiếm gỗ đào nhỏ vào trong ngực.
Nàng không biết Biện Linh Ngọc có ý gì, cố ý giảng hòa với mình thay muội muội sao? Hay là bởi vì lần trước chuyện hắn cho mình độc đan bị phát hiện, sợ mình lại hạ độc thủ với hắn ở thôn Thanh Thủy chăng?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng lẽ đây là cảm giác an toàn mà phàm nhân muốn sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sư La Y thở dài, nhưng có lẽ… Biện Linh Ngọc vốn dĩ không biết kiếm nhỏ không có tác dụng gì.
Nàng biết rất nhiều phàm nhân mạnh miệng, cho dù hắn sợ chết hoặc sợ hãi mình nhưng cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, còn rất quật cường nữa. Giống như mèo hoang lưu lạc trên thế gian, có chết cũng muốn hù dọa người, thật ra là không có cảm giác an toàn. Thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn.
Mặc kệ là “giảng hòa” hay là hắn muốn tô son trát phấn cho “độc đan”, nếu hắn đã tặng đồ thì Sư La Y cũng không muốn để hắn tiếp tục lo lắng sợ hãi. Mẫu thân thường dạy nàng luôn phải lễ thượng vãng lai*, có phải nàng cũng nên tặng lại cái gì đó cho Biện Linh Ngọc hay không? Để tỏ lòng ta sẽ không làm thương tổn đến ngươi nữa.
*Ý chỉ lễ nghĩa có qua phải có lại.
Nhưng đừng hy vọng nàng tha thứ và thích Biện Thanh Tuyền, cả đời này của nàng không thể làm hoà với người mình ghét nhất!
*
Giờ Ngọ hôm sau, sương mù đã tan biến hết.
Đêm qua Biện Thanh Tuyền giở giọng ngọt nhờ Tiết An chăm sóc Biện Linh Ngọc thật tốt, tuy trong lòng Tiết An không dễ chịu nhưng vì muốn Biện Thanh Tuyền vui vẻ nên cũng không có ý làm khó hắn.
Sáng sớm hôm nay hắn ta đến ám chỉ với nàng ta là mình đã làm theo, đến để tranh công. Trên mặt Biện Thanh Tuyền cười nhưng trong lòng lại không kiên nhẫn đối phó với hắn ta: Kẻ ngu dốt, nếu không phải Biện Linh Ngọc không có sức hành động thì các ngươi đều phải chết ở chỗ này rồi!
Nàng ta có hơi sợ Bất Hóa Thiềm, bởi vậy trong lòng vẫn luôn nhớ mong mấy thanh kiếm nhỏ Biện Linh Ngọc làm, nàng ta không tin hắn sẽ không để lại cho Sư La Y.
Với tính cách kiêu ngạo của Biện Linh Ngọc, có lẽ là hắn lại trộm nhét cho tiểu khổng tước rồi.
Biện Thanh Tuyền cười lạnh lùng, thật đúng là tự rước lấy nhục mà.
Hôm qua nàng ta đã cố ý làm trò đòi Biện Linh Ngọc kiếm gỗ đào nhỏ trước mặt Sư La Y, nếu Sư La Y nghe được chắc chắn sẽ không nhận lấy.
Khi Biện Linh Ngọc ra cửa, hắn lặng lẽ nhìn thoáng qua phía cửa phòng của Sư La Y. Biện Thanh Tuyền nhếch môi, có lẽ chính hắn cũng biết sẽ bị từ chối mà?
Chỉ chốc lát sau Sư La Y đã đẩy cửa đi ra.
Nàng vẫn mặc y phục ở Bất Dạ sơn của nàng, áo trong màu vàng nhạt, váy lụa màu xanh biếc, dải lụa màu hồng phấn thả xuống ở khuỷu tay, phía sau đeo một thanh trường đao như ngọn lửa.
Trong lòng Biện Thanh Tuyền chế giễu, không có mẫu thân, bị phụ thân ngu ngốc dẫn vào con đường đao tu, đến cách ăn mặc trang điểm của nữ tử cũng không biết nhưng nàng ta lại không thể không thừa nhận gương mặt của thiếu nữ đáng chết kia rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức làm người ta chán ghét.
Trang phục lòe loẹt buồn cười như vậy nhưng mặc ở trên người nàng lại đáng yêu xinh đẹp đến bất ngờ, không có chỗ nào để chê cả.
Quả nhiên, đệ tử bên cạnh nàng ta nhìn Sư La Y đã bắt đầu sửng sốt… Bao gồm cả Tiết An hôm qua còn xung phong đầy anh dũng đến chế giễu Sư La Y.
Cả khuôn mặt Biện Thanh Tuyền trầm xuống, nàng ta bực bội giật giật ngón tay dưới tay áo, búng tay một cái, cuối cùng bọn họ cũng hoàn hồn, không hề cảm thấy mình đang nhìn sai hướng.
Ánh mắt của Biện Thanh Tuyền dừng lại ở bên hông của Sư La Y, nàng ta mở to hai mắt, nghi ngờ mình đã nhìn lầm.
Chỉ thấy trên thắt lưng màu xanh bích của Sư La Y treo ba thanh kiếm đào nhỏ gọn gàng.
Biện Thanh Tuyền vừa nhìn là biết sắp toang rồi, nàng ta vội vàng nhìn sang bên cạnh. Đôi mắt của Biện Linh Ngọc cũng đang dừng lại ở bên hông của Sư La Y, hàng mi dài che khuất ánh mắt của hắn nên không biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Càng tệ hơn chính là Sư La Y còn đang đi đến chỗ bọn họ!
Sư La Y nói: “Biện Linh Ngọc, ta có lời muốn nói với ngươi, ngươi có thể tới đây một chút được không?”
Biện Linh Ngọc im lặng, không muốn đi qua đó.
Ở trong mắt hắn, đêm hôm trước, Sư La Y nhìn thấy hắn gọt gỗ đào nên hôm nay tìm hắn qua, cũng chỉ có một khả năng… Là trả đồ lại cho hắn.
Tất cả ký ức thiếu nữ để lại cho hắn hầu như đều là không kiên nhẫn, giận chó đánh mèo và từ chối.
Nhưng hắn vẫn lặng lẽ đi theo.
Mùa đông ở nhân gian còn có cảm giác lạnh lẽo của bầu trời đầy tuyết, hắn chỉ cảm thấy lòng bàn tay