Không ngờ khi mở mắt ra, nàng lại trở về sáu mươi năm trước, cũng là năm thứ ba tiểu sư muội Biện Thanh Tuyền mới gia nhập tông môn!
Nhìn Biện Thanh Tuyền đang khóc thút thít trước mặt và Trường Uyên sư huynh đang lạnh lùng răn dạy mình, lẽ ra nàng nên căm ghét và tức giận, thế nhưng bất ngờ là tâm trạng của Sư La Y lại vô cùng bình thản.
Một người đến chết nàng cũng không sánh bằng, còn một người đến chết nàng cũng không có được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chết cũng đã chết một lần rồi, bây giờ tâm thái của nàng đã chuyển từ cực kỳ mất cân bằng sang cực kỳ nhẫn nhịn và bình tĩnh.
Gọi tắt là tê liệt.
Cũng không biết có phải Biện Thanh Tuyền cố ý hay không, nàng ta thút thít vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực nàng, ỷ vào việc nàng không thể cử động cũng không thể đẩy nàng ta ra mà làm xằng làm bậy, thật lòng nàng ta còn tự ghê tởm mình!
Quả thật Sư La Y cũng cảm thấy hơi buồn nôn nhưng bây giờ nàng đã sống lại rồi, thần trí thông suốt, đã có thể hiểu được tình cảnh của mình từ trong hiện trạng hoang đường này.
Dường như Biện Thanh Tuyền cố ý chọc nàng tức giận để làm nền cho sự ngây thơ, rụt rè của nàng ta. Mỗi lần nàng nổi giận, chẳng những sẽ lộ ra dáng vẻ dữ tợn xấu xí mà còn khiến Biện Thanh Tuyền trông như một đóa hoa trắng nhỏ chịu tủi hờn.
Kiếp trước, nàng giống như con rối trong tay nàng ta, mặc cho nàng ta thao túng. Sư La Y lạnh lùng nhìn Biện Thanh Tuyền, tự nhận quả thật mình không giỏi diễn kịch bằng nàng ta nhưng từ giờ trở đi, nàng sẽ không để Biện Thanh Tuyền dễ dàng được toại nguyện nữa.
Sau khi nghĩ thông suốt, nàng quả quyết nằm yên bất động, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhắm mắt lại sẽ không nhìn thấy Vệ Trường Uyên nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vệ Trường Uyên là đệ tử đích truyền nhỏ nhất của tông chủ, y có xuất thân hiển vinh, được mọi người yêu mến và công nhận sẽ kế nhiệm chức chưởng môn đời tiếp theo của Hành Vu Tông.
Khi còn nhỏ Sư La Y đã đính hôn với y, cả hai là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm. Tiên thai một trăm tuổi sẽ thành niên, nếu Sư Hoàn không bị thương nặng và ngủ say, Biện Thanh Tuyền không gia nhập tông môn thì lẽ ra năm nay Sư La Y vừa vặn thành niên và sẽ thành hôn với y.
Đối với người này, rõ ràng là nàng từng yêu nhưng cũng rất hận. Nàng sợ mình vừa nhìn thấy khuôn mặt y thì tất cả những nỗi chua xót, không cam lòng mà nàng khó khăn lắm mới có thể nén xuống được lại tuôn trào ra lẫn nữa.
Sư La Y nhớ lại một năm bị đuổi giết chật vật nhất đó, nàng còn tưởng mình sắp chết rồi.
Vệ Trường Uyên xuất hiện, cầm kiếm chắn trước mặt mọi người: “Vệ mỗ là sư huynh của nàng ấy, ta sẽ đích thân giết nàng ấy!”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng tản đi.
Nhưng Vệ Trường Uyên không giết nàng, y trị thương cho nàng, nói nàng đi đi, đừng xuất hiện và cũng đừng trở lại nữa. Cuối cùng y còn nâng tay lên, hẳn là muốn xoa đầu nàng như khi còn bé nhưng rốt cuộc y vẫn nhắm mắt lại, bỏ tay xuống, không nói một lời nào.
Nhân gian đổ một trận tuyết, cố nhân gặp nhau như không quen biết. Y vẫn là thần tiên cao cao tại thượng, còn nàng thì đã đọa ma từ lâu.
Ngày đó Vệ Trường Uyên im lặng rời đi, trong ngực Sư La Y có thêm một cái túi Càn Khôn, đựng không ít linh dược trị thương và pháp khí bảo mệnh.
Nàng ngồi dưới tàng cây trong rừng, nhìn túi Càn Khôn mà nước mắt giàn giụa.
Nàng đang nghĩ có phải Vệ Trường Uyên cũng nhớ lại y đã từng yêu thương nàng, đã từng cõng nàng sau lưng, từng miễn cưỡng xuống sườn núi nở đầy hoa dại. Phải chăng cũng có một khoảnh khắc y nhớ lại, y đã từng dùng vân thường* đẹp nhất trong thiên hạ để làm y phục cho nàng, gánh trách nhiệm vì những rắc rối vì sự không hiểu chuyện của nàng, thay nàng quỳ xuống chịu đòn…
(*): Vân thường: ý chỉ những y phục đẹp như mây
Sư La Y suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều. Vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, cuối cùng nàng cũng buông bỏ.
Nàng bị sự ghen ghét và thù hận mê hoặc tâm trí, cả đời theo đuổi giống như bị điên, cuối cùng trắng tay. Sư La Y thế này, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy lạ lẫm, làm sao Vệ Trường Uyên có thể thích nàng đây?
Huống hồ cuộc đời, số mệnh, phẩm cách, thân nhân của một người, thậm chí là tu vi làm sao có thể đáng giá bằng thứ mà nam nhân đã theo đuổi?
Có lẽ là vì Sư La Y nhắm mắt lại không buồn để ý tới, Biện Thanh Tuyền có khóc nữa cũng vô nghĩa. Dưới sự an ủi thương xót của mọi người, cuối cùng nàng ta cũng thu hồi lại hết nước mắt, xoa xoa đôi mắt đỏ hoe.
Các nam đệ tử tranh nhau dỗ dành Biện Thanh Tuyền, trách cứ Sư La Y không hiểu chuyện, khiến tiểu sư muội lương thiện phải tự trách và lo lắng cho mình.
Trong lòng Sư La Y cảm thấy chán ghét, đồng thời cũng cảm thấy rất vô vị.
Cuối cùng nàng được các đồng môn sử dụng pháp khí đưa về.
Nàng biết chắc chắn dáng vẻ của mình bây giờ không thể nào đẹp được, bị đông lạnh cả đêm, tay chân và mặt mũi tím xanh thì tạm thời không bàn tới, tư thế còn cứng đờ chẳng ra làm sao, váy áo dính đầy vết máu, tất cả đều khiến mặt mũi nàng mất sạch.
Nếu là lúc trước, chắc hẳn nàng sẽ vô cùng xấu hổ và bối rối, đối lập với tiểu sư muội được bảy tám người vây quanh dỗ dành, trong lòng nàng sẽ cảm thấy vô cùng tức giận và ghen tị nhưng bây giờ, nàng đã có thể cẩn thận xem xét lại bản thân mình rồi.
Cho dù thế nào, nàng không bị tổn thương căn cốt là tốt rồi.
Các đệ tử đưa Sư La Y về Minh U sơn. Vệ Trường Uyên vẫn còn nhiệm vụ tông môn, y nhíu mày nhìn nàng một cái, cuối cùng xoay người rời đi, không muốn tiếp tục dung túng Sư La Y chỉ vì một chút bất đồng mà tùy tiện đặt bản thân vào tình cảnh nguy hiểm nữa.
Biện Thanh Tuyền thì lại đi tới, nắm chặt tay nàng, quan tâm hỏi han: “Sư tỷ dưỡng thương cho tốt nhé, mấy ngày nữa muội sẽ đến thăm sư tỷ.”
Đừng đến gần nàng, mau cút đi, mau cút đi!
Minh U tiên sơn là chỗ ở của các đệ tử Hành Vu tông, mấy năm trước Sư La Y đã chuyển khỏi động phủ Bất Dạ tiên sơn của phụ thân nên giờ ở cùng với các đồng môn.
Các đệ tử đưa nàng trở về không hề chào đón nàng một chút mào. Thấy Sư La Y có vẻ như không chết được, bọn họ liền ném nàng về phòng, sau đó đầu không ngoảnh lại rời đi.
Sư La Y ngẩn người nhìn chằm chằm lên xà nhà, tuyết rơi khắp núi, trong phòng không có hơi ấm. Cổ họng nàng khô đến đau rát, Sư La Y nằm thả lỏng trên giường, thấy trên bàn vẫn còn chén trà nguội ngày hôm qua, bèn cố hết sức xoay người bước xuống, lảo đảo đi đến bên cạnh bàn.
Nhưng nàng của sáu mươi năm trước vẫn chỉ là một tu sĩ Kim Đan kỳ, tu vi không bằng sau này. Hôm qua thiếu nữ chiến đấu