Nói bậy vẫn quay về với nói bậy, tin tức Sư La Y bị thương nặng sắp chết đã lan truyền khắp Minh U sơn chỉ trong một ngày.
Sư La Y thì chính mình còn không biết mình sắp chết: “…”
Kiếp trước khi lời đồn trở nên gay gắt hơn, nàng xem nhẹ không thèm giải thích, không ngờ thủ đoạn càng bỉ ổi thì đao mềm càng tàn nhẫn hơn. Cuối cùng khiến nàng bị thương đầm đìa máu tươi, làm nàng bị chúng bạn xa lánh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hồi Hương không nhịn được nói: “Cũng may tiểu thư nhạy bén, hễ tông chủ còn muốn thanh danh thì sau này sẽ tiết chế lại rất nhiều, không dám đối phó với tiểu thư một cách trắng trợn ngang nhiên nữa. Tình hình của chúng ta sẽ tốt hơn nhiều.”
Sư La Y: “Bảo sao tông chủ phải dùng chiêu này để đối phó ta.”
Hồi Hương nghĩ thầm, người ta sắp chết rồi thì mọi người mới nhớ đến cái tốt của nàng. Ngày xưa đồng môn khó mà không nghĩ rằng không có phụ thân, cuối cùng Sư La Y sẽ là người đáng thương. Mặc kệ nàng như thế nào, Sư Hoàn đạo quân thật sự đã hy sinh quá nhiều cho thiên hạ. Nam Việt công chúa đã chết, đạo quân cũng bên bờ vực ngã xuống, hiện giờ nữ nhi của bọn họ rơi vào kết cục này, điều đó không khỏi làm người ta phải thổn thức.
“Đúng lúc tiểu thư nhân cơ hội này dưỡng thương cho tốt, chuyện làm sáng tỏ này không vội.”
Sư La Y suy nghĩ rồi gật đầu, dự định thuận thế làm “người sắp chết” mấy ngày, nói không chừng còn có thể nhìn ra ai quan tâm nàng, ai trông nàng chết nhưng lúc này bất kể như nào nàng cũng không đoán trước được, bởi vì cái này là tung tin vịt, sau này sẽ xảy ra vài chuyện không hiểu được.
Ngày thứ hai, rất nhiều linh dược được đưa đến sân của Sư La Y, hôm đó tông chủ cũng tới thăm Sư La Y.
Dáng vẻ của ông ta vẫn y như trong trí nhớ của Sư La Y, đầu và râu bạc trắng, gương mặt hiền từ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sư La Y cũng không dám giả bệnh trước mặt ông ta, cũng may bản thân nàng vốn đã bị thương, nàng vội vàng uất ức cáo trạng: “Sư bá, Vệ sư huynh vì tiểu sư muội mà ra tay với con, hại con bị Li Lãi đánh trọng thương!”
Tông chủ nhìn kỹ nàng một lát rồi bật cười nói: “Hôm khác sư bá nhất định sẽ dạy dỗ lại Trường Uyên. Nếu con bị thương thì trước đó con không nên lên lớp. Dưỡng thương cho khoẻ đi, tạm thời không cần vội. Cần cái gì cứ nói với sư bá.”
Ông ta giống như sư trưởng dịu dàng nhất, Sư La Y đáp lại, ánh mắt rất tin tưởng ỷ lại. Tông chủ nói với nàng vài câu rồi xoay người rời đi.
Chạng vạng hôm đó, một mỹ nhân mặt lạnh lùng phụng mệnh lại đây chẩn trị cho nàng.
Lúc đó Sư La Y ngậm một đóa hoa mà Hồi Hương mang đến để uống mật hoa, trước khi có người tiến vào trước, nàng đã giấu hoa đi. Vị mỹ nhân mặt lạnh kia tiến vào, xoa xoa miệng nàng, mặt vô cảm nói: “Nhìn bộ dạng này của con thì còn lâu mới chết.”
Sư La Y nhìn chăm chú bà ấy thật lâu, trong lòng kích động rồi đột nhiên ôm lấy bà ấy: “Hàm Thục trưởng lão.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra nàng rất biết làm nũng với người mà mình yêu mến. Nhìn thấy Hồi Hương và Vệ Trường Uyên đã từng yêu thương nàng biết bao, cô nương lớn lên như báu vật, nếu nàng không trải qua bão táp mưa sa thì đã hạnh phúc từ đuôi lông mày đến khóe môi rồi.
Hàm Thục ngẩn người, trên gương mặt lạnh như băng kia không khỏi hiện lên một tia hoảng hốt. Sau một lúc lâu, bà ấy nghiêm mặt đẩy Sư La Y ra, áp ngón tay lên mạch đập của nàng, điệu bộ có vẻ sốt ruột nói: “Năng lượng hầu như không còn, máu lưu thông yếu, tuy nhiên chỉ là vết thương ngoài da thôi, ăn chút bổ tâm hoàn là được.”
Sư La Y gật đầu.
Hàm Thục nhíu mày lại.
Hàm Thục là số ít người ở Hành Vu sơn nhìn Sư La Y lớn lên. Ở trong trí nhớ của bà ấy, trước giờ Sư La Y không thích mình, vô cùng cảnh giác với mình. Thế nên sự thân mật đột ngột này làm trong lòng Hàm Thục thấy khó xử, bà ấy làm bộ không thèm để ý, đi sang một bên lấy đan dược cho Sư La Y.
Bất kể khi đối diện với ai, Hàm Thục đều dùng khuôn mặt lạnh lùng này, cự tuyệt với người cách xa ngàn dặm nên rất nhiều đệ tử của Hành Vu tông đều sợ bà ấy, ngầm gọi bà ấy là “Diệt sạch”.
Sư La Y cũng từng có một dạo không thích Hàm Thục, khi còn bé nàng đã biết Hàm Thục khổ sở yêu phụ thân mấy ngàn năm. Sau khi mẫu thân chết, mọi sự quan tâm của Hàm Thục đối với nàng đều bị nàng hiểu thành tu hú muốn chiếm tổ nhân lúc tổ vỡ.
Hàm Thục cũng là sư tôn của Biện Thanh Tuyền, hiện giờ là thủ toạ* của Đan Các trong Hành Vu sơn nhưng bà ấy khác với những người khác. Bà ấy là một trong số ít người trong Hành Vu tông không thích Biện Thanh Tuyền. Bà ấy đã từng lạnh lùng phê bình Biện Thanh Tuyền, trách cứ đệ tử này tâm thuật bất chính, lệ khí quá nặng!
(*) Thủ toạ: Giữ vị trí đứng đầu
Ngày ấy Biện Thanh Tuyền uất ức khóc lóc chạy đi, khiến một đám sư huynh sư tỷ đau lòng muốn chết.
Sư La Y thường bị thương nên Hàm Thục phái người đưa đan dược tới rất nhiều lần. Sau khi phụ thân của Sư La Y ngủ say, bà ấy vẫn đối xử với Sư La Y trước sau như một.
Một lần Sư La Y không hiểu, tại sao người mà nàng cho là người tốt chớp mắt cái có thể lạnh lùng nhìn nàng khóc lóc vùng vẫy, mà người ác trong mắt nàng lại cho nàng sự dịu dàng.
Sau này mỗi khi nàng nhớ tới Hàm Thục trưởng lão là nàng sẽ nhớ lại sự dịu dàng dưới khuôn mặt lạnh lùng của bà ấy.
Nhưng Hàm Thục chết rất sớm.
Hai tháng sau khi chết, tuyết trong thôn Thanh Thuỷ đã tan hết.
Khi đó rất nhiều người đã bình an trở lại, Biện Thanh Tuyền còn được tranh nhau ca tụng. Chỉ có Hàm Thục vì cứu chính mình mà vĩnh viễn ở lại trong trận tuyết đó. Chuyện này cũng thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà*, Sư La Y cảm thấy chính mình đã hại chết Hàm Thục nên đau khổ không thôi, lần thứ hai tâm ma lại phát tác, nàng không thể tự khống chế được.
(*) Có thể hiểu là một giọt nước làm tràn ly.
Nghĩ đến đây, trong lòng Sư La Y đau xót.
Hàm Thục không biết những dòng suy nghĩ của Sư La Y, quay đầu lại nhìn nàng, thấy thiếu nữ rõ ràng là không sao nhưng lại đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, bà ấy do dự hỏi: “Còn chỗ nào không thoải mái hả?”
Sư La Y lắc đầu: “Hàm Thục trưởng lão, cảm ơn người vẫn luôn đối xử tốt với con như vậy.”
Hàm Thục nhấp môi, lạnh lùng lên tiếng.
Sư La Y cảm thấy bà ấy thật đáng yêu.
Hàm Thục đáng yêu như vậy, lúc này đây nàng tuyệt đối không để bà ấy xảy ra chuyện.
Dưới sự năn nỉ của nàng, Hàm Thục bằng lòng tạm thời che giấu “bệnh tình” của nàng, nói với bên ngoài là nàng bị thương rất nặng.
“Cứ chờ mấy ngày nữa đi.” Sư La Y trầm ngâm: “Lời đồn sẽ tự biến mất thôi.”
*
Hôm qua tuyết ngừng rơi, ánh mặt trời lấp ló.
Gió thổi làm lay động con diều dưới hành lang, ở trong sân Đinh Bạch đang phân loại lại đan dược mà Biện Thanh Tuyền đưa tới hồi chiều.
Hắn ta nói thầm: “Sao Biện sư tỷ luyện đan giỏi như thế nhỉ? Người khác luyện ra một lò, thế mà tỷ ấy có thể luyện ra ba lò, vậy mà công tử không cảm kích, đan dược tốt như vậy mà bảo ta cầm đi cho chó ăn.”
Còn kẻ quái đản bảo hắn ta mang đi cho chó ăn thì ngay lúc này hắn đang ngồi ở bên ngoài vách tường hồng.
Đây lại là một chuyện lạ lùng khác mà Tiểu Đinh Bạch không thể lý giải được, rõ ràng Biện sư tỷ đã đặt cấm chế trong sân rồi, tu sĩ và các đệ tử ngoại môn còn không dễ gì mà ra vào nhưng kết giới chẳng ảnh hưởng gì đến Biện Linh Ngọc, giờ Dậu mỗi ngày hắn đều ngồi dưới hành lang nghỉ ngơi một lát.
Thật ra chẳng nghe gì lọt tai cả, nghe tới nghe lui đơn giản là những đệ tử đó học xong, với lại cũng thiền định tu luyện xong rồi nên nói vài chuyện vớ vẩn.
Đinh Bạch chăm sóc Biện Linh Ngọc được hai năm rồi nhưng vẫn cảm thấy Biện Linh Ngọc rất xa lạ. Tiểu đệ tử mười tuổi nghĩ thầm: Sau này lớn lên ta sẽ không làm một kẻ lập dị khó đoán như vậy đâu.
Cho dù hắn ta mới mười tuổi, căn cốt còn không tốt, có lẽ kiếp này chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn nhưng hắn ta luôn mong tương lai mình sẽ trở thành một tu sĩ lợi hại như Vệ