Cảnh tượng lúc này vô cùng buồn cười.
Gương mặt của Sư La Y bị nhét viên đan dược đến mức phồng lên, trong lòng nàng vừa tức vừa muốn mắng người. Dù muốn đầu độc thì có thể nào dùng một viên đan dược cỡ bình thường được không?
Trong cái miệng thơm mùi đàn hương của thiếu nữ, ngoại trừ một viên đan dược to đến đáng sợ kia thì còn cắn thêm ngón tay thon dài của Biện Linh Ngọc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi tay kia đúng thật là thon dài đẹp mắt.
Đã như vậy rồi, nàng cũng chỉ có thể cắn khớp đầu tiên của ngón tay hắn.
Nàng vốn định phun viên thuốc độc ra rồi giận dữ mắng một phen, quả nhiên hắn cũng xấu xa như muội muội của hắn vậy, cũng mong sao cho nàng chết đi.
Nhưng dưới ánh trăng nàng bị bóp phồng má lên, trong đôi mắt đang mở to kia, nàng trông thấy một gương mặt còn giống người sắp chết hơn cả mình.
Sắc mặt Biện Linh Ngọc trắng bệch, trong mắt mang theo vẻ tĩnh mịch vô tận.
Gió lạnh đến phát run thổi bay góc áo của hắn. Nàng trông thấy một đôi mắt đau thương bất lực, đã hai kiếp rồi nhưng Sư La Y chưa từng thấy ánh mắt như vậy bao giờ.
Cũng không biết vì sao mà trong tức khắc ấy, nàng lại bị cảm hóa bởi ánh mắt tuyệt vọng và đau thương này, chẳng những không thể lên tiếng trách mắng ngay, chỉ sững sờ nhìn đôi mắt kia, thậm chí còn quên luôn cả việc phun viên thuốc ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Viên đan dược tan trong miệng, nàng nuốt xuống một cái “ừng ực”.
“...”
Tiêu rồi, nàng lập tức đẩy ngón tay của Biện Linh Ngọc ra rồi nhào người đến mép giường nôn khan.
Nuốt xuống nhanh quá nên lúc nãy cũng chẳng nếm được là độc gì, còn nhổ ra được không vậy? Còn cứu vớt được chút nào hay không? Bây giờ đi tìm Hàm Thục trưởng lão thì có còn kịp không?
Sư La Y hối hận muốn chết, gần như móc cả cổ họng. Sao nàng lại nuốt xuống viên thuốc độc lớn đến như thế cơ chứ! Chẳng lẽ ông trời là cha ruột của Biện Linh Ngọc ư? Cho nàng sống lại lần nữa là để cho Biện Linh Ngọc được tự tay rửa nhục chăng?
*
Biện Linh Ngọc cũng không ngờ Sư La Y lại đột nhiên mở to mắt như thế.
Hắn càng không ngờ nàng tỉnh lại, mà còn trời xui đất khiến thế nào lại nuốt đan dược xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn mắt thấy đôi mắt hơi ẩm ướt của Sư La Y tràn ngập sự ngạc nhiên, sợ hãi, tuyệt vọng, cuối cùng sắc mặt Sư La Y xanh mét, nàng ngồi phắt dậy, nhào đến mép giường định nhổ đan dược ra.
Biện Linh Ngọc im lặng quan sát một lúc, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Sau khi hắn bình tĩnh lại, chỉ một cái liếc mắt cũng có thể thấy được Sư La Y dồi dào sinh khí, không dính dáng chút nào với từ “chết” cả. Nàng cho rằng mình đã cho nàng ăn cái gì chứ, thuốc độc à?
"Đừng thử nữa." Biện Linh Ngọc thấy nàng thúc cho nôn đến khó chịu, nhíu mày phân trần: "Vô ích thôi."
Thật ra Sư La Y có làm động tác thúc nôn ngay trước hắn thì cũng không chọc giận được hắn. Biện Linh Ngọc lên núi ba năm, rất ít khi cơ hội ở chung với Sư La Y.
Mỗi lần gặp mặt, nàng đều sẽ dùng một loại ánh mắt chán ghét lẫn cảnh giác để nhìn hắn, thỉnh thoảng còn nói thêm mấy lời độc địa nữa.
Biện Linh Ngọc biết tính mình không được vui vẻ, hắn cũng đã quen với sự chán ghét đó của Sư La Y rồi. Dù nàng có cho rằng hắn đút nàng thuốc độc thì cũng không thể nào làm trái tim đã đóng băng của hắn đau đớn được nữa.
Nếu không có chuyện ba tháng trước, có lẽ cả một đời này hắn với nàng cũng sẽ chẳng có bất kỳ tiếp xúc nào.
Vừa nghĩ đến chuyện ba tháng trước, thiếu nữ như thể có thần giao cách cảm, nàng vừa ho vừa nói: "Biện Linh Ngọc, đưa thuốc giải cho ta trước đi. Ta biết ba tháng trước là ta có lỗi với ngươi, ta cũng rất hối hận vì chuyện này rồi… Khụ khụ khụ..."
"Ta còn... Khụ khụ… Hối hận hơn cả ngươi… Ngươi muốn bồi thường thế nào, hoặc là muốn trừng phạt ta như thế nào, ngươi cứ việc nói với ta." Nàng ho đến mức gương mặt đỏ bừng nhưng vẫn chẳng thể nào ho ra viên thuốc trước đó.
Mặt Biện Linh Ngọc biến sắc đến mức khó coi, lặp lại từng chữ một: "Ngươi nói ngươi hối hận?"
"Đúng đúng đúng." Sư La Y tuyệt vọng mở miệng nói, bây giờ nàng chẳng hề tin tưởng ai cả nên cũng không dám nói ra chuyện tâm ma, nàng chỉ đành phải giải thích một cách mơ hồ: "Chuyện đều có nguyên nhân cả, là lỗi của ta, ngươi nghĩ kỹ xem muốn ta bồi thường như thế nào, ta sẽ dốc hết sức làm cho được."
Sau một hồi lâu, Sư La Y cũng vẫn không thấy hắn có hành động gì, trong lúc cấp bách nàng ngẩng đầu lên thì thấy Biện Linh Ngọc đang thờ ơ nhìn mình.
Sư La Y cũng không biết làm thế nào cho phải. Nàng không muốn chết, nếu mình chết, hai tháng sau Hàm Thục trưởng lão phải làm sao đây? Phụ thân phải làm sao đây?
Nàng nghe người ta nói khi kẻ thù còn đau khổ và đáng thương hơn cả bản thân mình thì có lẽ sẽ buông được thù hận.
Sư La Y cố nén sự xấu hổ của mình xuống, nói thêm vào: "Chuyện kia... Ta, lúc ấy ta cũng rất đau khổ, đối xử với ngươi như vậy, ngoài đau khổ ra thì ta chẳng có một chút cảm giác nào cả..."
“...”
Sư La Y nhìn thấy một đôi hoàn toàn lạnh lẽo.
Quai hàm của nàng lại bị người kia dùng tay siết chặt thêm lần nữa, khoảng cách giữa hai người cũng được kéo gần lại, gần đến mức Sư La Y có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp vì cơn tức giận của hắn.
Lúc trước, Sư La Y chỉ láng máng cảm thấy Biện Linh Ngọc ốm yếu, nhưng lúc này ngay dưới ánh trăng, thiếu niên như sát thần, hắn cười lạnh lùng nói: "Ngươi muốn thuốc giải sao? Chẳng có thuốc nào chữa được cả, chờ chết đi."
Sư La Y cũng không biết tại sao tự nhiên hắn tức giận, gương mặt của nàng bị bóp đến đau nhức, bỗng nhiên Biện Linh Ngọc lại buông tay ra rồi quay người đi ra khỏi cửa.
Sư La Y ôm mặt, nhíu mày. Sát khí và sự phẫn nộ rét lạnh từ việc ma tu dâng lên trong đầu nàng, nàng vô thức đưa tay hội tụ tiên pháp, muốn ép Biện Linh Ngọc đưa ra thuốc giải.
Nhưng nhìn bóng lưng đón gió tuyết của thiếu niên, lại nghĩ tới ánh mắt mình trông thấy trong một khoảnh khắc mở mắt kia, bàn tay nâng lên của Sư La Y cuối cùng cũng buông xuống, thuật pháp màu vàng chói rọi trong lòng bàn tay cũng tiêu tán.
Nàng thở dài, cảm thấy hơi bất lực vì không thích hợp.
Chuyện này chẳng hợp lý, cho dù có như thế nào, nàng không thể và cũng không muốn xuống tay với Biện Linh Ngọc.
Mà thôi, hắn cũng phải chịu nhục nhã nên mới như thế. Nếu bản thân mình gặp phải chuyện như vậy, e là cũng chẳng nhân từ được như hắn. Điều duy nhất nàng có thể làm là tự an ủi mình, thuốc độc của một phàm nhân như hắn chắc là không đến mức hạ độc chết tu sĩ ngay lập tức đâu nhỉ?
Nàng cam chịu số phận đứng lên khỏi giường, không dám đợi đến khi Hồi Hương trở về. Hơn nửa đêm rồi nàng mang một gương mặt trắng bệch chạy đến phòng ngủ của Hàm Thục trưởng lão.
Dáng người của nàng uyển chuyển, thoáng cái đã biến mất dưới ánh trăng, như con bướm nhanh nhẹn ẩn nấp trong những áng mây.
*
Đầu tiên là Đinh Bạch trông thấy Biện Linh Ngọc bước ra ngoài với gương mặt lạnh lùng, ngay sau đó trên không trung có một mảnh lụa mỏng bay qua.
Hắn ta dụi mắt, cho rằng mình nhìn lầm nhưng mảnh lụa mỏng ấy thoáng qua rồi biến mất nhanh chóng hệt như mây khói.
Đó là gì thế?
Biện Linh Ngọc nói: "Đi thôi."
"Công tử, người có thấy..."
"Không thấy."
Được thôi nhưng thậm chí hắn ta vẫn còn chưa hỏi trông thấy cái gì mà.
Lúc đến, Biện Linh Ngọc yêu cầu hắn ta đẩy hắn lại đây, lúc này hắn lại không muốn ai chạm vào, tự mình xuống núi.
Hai người đi dọc theo đường về, Đinh Bạch lạnh đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, hắn ta gần như mất hết ngũ giác nhưng trên không trung lại thoang thoảng mùi hương lúc mặt trời lặn.
Đinh Bạch khịt khịt cái mũi.
"Công tử, người có ngửi thấy mùi gì không?"
Biện Linh Ngọc chỉ im lặng trong chốc lát rồi bảo: "Chắc là thuốc độc."
Đinh Bạch ngậm miệng lại, biết ngay nói chuyện với hắn là sai lầm. Mùi thơm như vậy, sao lại là thuốc độc được chứ! Hắn ta nghe ra được sự tức giận trong giọng nói của Biện Linh Ngọc nên không dám hỏi nữa. Cũng may, mũi cũng bị lạnh đến mức chẳng còn cảm giác, cuối cùng Đinh Bạch cũng chẳng ngửi được gì nữa.
Lúc hai người trở lại sân của đệ tử ngoại môn thì trời cũng sắp bình minh rồi.
Mượn ánh sáng lờ mờ, Đinh Bạch kinh hãi khi thấy ở ngực của người lạnh lùng như ngọc kia thấm dẫm một màu đỏ.
"Người… Người…"
Biện Linh Ngọc túm chặt lớp áo kia, nhíu mày che khuất vết thương, nặng nề nói: "Im lặng."
Mặt trăng đã biến mất dưới màn trời trắng xám từ lâu, Biện Linh Ngọc siết chặt tay ghế, chịu đựng sự đau đớn thấu tim kia.
*
Hàm Thục thu linh lực kiểm tra cơ thể của Sư La Y lại, như đang suy tư điều gì đó.
"Con bị sao vậy?"
Hàm Thục nói: "Không thấy có gì khác thường cả, con vốn là tiên thể, độc đan bình thường cũng không có tác dụng gì với con đâu. Con nói có người cho con ăn viên thuốc độc hả? Người đó là ai thế?"
Sư La Y rủ mắt: "Hừm... Nếu không bị gì thì cũng không cần truy cứu là ai nữa đâu, hắn không cố ý. Nửa đêm con đến đây quấy rầy Hàm Thục trưởng lão rồi, con đi ngay bây giờ đây ạ."
Hàm Thục thấy nàng không muốn tố cáo nên cũng không truy hỏi nữa. Bà ấy chỉ lạnh lùng nói thêm: "Nếu sau này có khó