- Chết tiệt, giả bệnh nên bây giờ bệnh thật rồi à.
- Công tử, người nói xem, tại sao trên người cô ấy lại có mùi hương thơm lạ như vậy, rất dễ chịu, thần chưa ngửi qua bao giờ.
Kỳ Phong nói
- Ta cũng chưa từng ngửi qua cái này bao giờ.
Xem ra chuyến vi hành lần này của ta tốn công vô ích.
Thôi, về cung.
- Dạ, hoàng thượng.
======
Trong Tâm Tư cung..
Nhan hoàng hậu và Hoàng thượng đang dùng bữa tối..
~Hoàng thượng, ngươi ăn đi.
Nãy giờ người chưa ăn gì cả.
- Ừ
~Hoàng thượng, người ăn món này đi, thần thiếp tự tay làm đó.
~Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói hôm nay đại hoàng tử biểu hiện rất tốt, được rất nhiều người khen.
~Hoàng..
- Thôi nàng ăn đi, ta không ăn nữa.
Ta hơi mệt, ta về dưỡng tâm điện trước đây.
Nhan hoàng hậu rất tức giận nhưng không làm gì được, lôi kéo Đường công công:
- Hoàng thượng có chuyện gì phiền lòng sao?~Bẩm hoàng hậu nương nương, quả thật mấy ngày nay hoàng thượng đang có trăn trở nhưng xin phép thần không nói được.
Thần xin phép đi trước.
Đường công công là người đi theo hoàng thượng từ khi mới lọt lòng, biết rõ chuyện nào nên nói, chuyện nào nên không nên nói, lại rất thân cận với hoàng thượng, không thể để bí mật lọt ra ngoài được.
Biết không thể dò hỏi Đường công công được nên Nhan hoàng hậu tức tối:
- Hừ…CÓ CHUYỆN GÌ MÀ GIẤU KÍN CƠ CHỨ.
Tưởng ta đây không tự mình điều tra được hay sao?
Lại nói tại Dưỡng Tâm điện, hoàng thượng từ khi trở về luôn nhớ mãi không quên Lý Quân Khuê, điều làm cho hoàng thượng nhớ nhất, chính là mùi hương kì lạ tỏa ra trên người cô ấy, lúc nào cũng ngắm nhìn chiếc túi hoa văn chìm này, suy nghĩ có manh mối nào để tìm được cô ấy không nên không có tâm trạng ăn uống.
Kỳ Phong nhanh chóng bẩm báo:
_Bẩm hoàng thượng, thần đã điều tra kĩ rồi.
Không phát hiện được tung tích Lý tiểu thư đâu hết.
- Vậy sao? Hành tung bí ẩn như vậy, rốt cuộc cô ấy đang làm cái gì chứ?.
Đam Mỹ Hài
_Hoàng thượng, thần mới vừa suy nghĩ ra một chuyện.
- Nói.
_Nếu thần nghe không nhầm, hình như cô ấy là người Đông Phương Quốc, lại còn là bằng hữu thân thiết với..Thục phi
- Quả thật ta cũng nghe rõ.
Hiện tại Thục phi không ra khỏi cửa, ta không thể mặt dày đi đập cửa cung hỏi được.
Đường công công, ông có việc gì sao?
- Bẩm hoàng thượng, Nhan hoàng hậu đang ở ngoài nói muốn gặp người.
- Được, truyền.
Sau đó Lăng Nhất Thiên nhanh chóng cất cái túi vân chìm đi nhưng Nhan hoàng hậu đã nhanh mắt thấy được, lòng rất bực bội nghĩ: “ thì ra có người dám ở sau lưng ta đi câu dẫn hoàng thượng.”
- Nàng có chuyện gì muốn nói với ta sao.
~Hoàng thượng, ta mới nấu chè hạt sen, hoàng thượng ăn đi cho giải nhiệt.
- Được, nàng để đó đi, rồi về trước đi, ta còn có công vụ cần xử lí.
~Dạ.
Mục đích của Nhan hoàng hậu tới đây chỉ để điều tra xem hoàng thượng thẩn thờ vì việc gì, giờ đã biết được, nàng ta cũng không có lí do gì ở đây.
Sau khi Đường công công xác nhận Nhan hoàng hậu đã đi xa, Kỳ Phong mới nói tiếp:
_Còn một việc nữa, việc sáu năm nay hoàng thượng không có thêm con, hình như có liên quan đến….
- Đến ai?
_Nhan hoàng hậu
- Nàng ta sao? Tại sao nàng ta lại làm như vậy? Thủ đoạn nàng ta làm cũng thật kín kẽ.
Ta cũng đã nghi ngờ lâu rồi nhưng giờ mới dám tin.
_Chắc chắn nàng ta muốn tranh sủng thôi, muốn giành ngai vàng cho đại hoàng tử.
- Nếu muốn giành ngai vàng mà làm như vậy thật sự ác độc.
Ngươi nói ta nghe đại hoàng tử như thế nào?
_Thứ