Mặc dù, bước đầu đã ngăn cản được phần nào bước chân của địch, nhưng tình hình biên giới vẫn đang rất nguy hiểm.
Do đã mất hai thành trì chủ chốt ở biên giới cũng xem như mất gần một nửa đất nước.
Lăng Nhất Thiên và các quan trên triều đang rất căng thẳng suy nghĩ kế sách đối phó.
Nhưng mà tai họa liên tiếp tai họa.
Tây Bình Vương đang giở trò ly gián Đông Bình Vương, nhưng vẫn không.
Sau đó lợi dụng nắm rõ tình hình của phía Đông của Lăng Thiên Quốc, mặc dù tiếp giáp với Hoa Y Quốc màu mỡ thì ngược lại đó là một vùng đất cằn cỗi nhất Lăng Thiên Quốc, nên không thể trồng được quá nhiều lương thực, chủ yếu vẫn do trao đổi hàng hóa với thành phía Tây để lấy lương thực, dân chúng ở đó cũng tụ tập nhiều thành phần xã hội phức tạp nhất.
Tây Bình Vương lợi dụng điều đó, cho người âm thầm xuống phố khích bác dân chúng khiến cho họ nổi dậy chống lại Lăng Nhất Thiên, qui hàng Tây Bình Vương.
Tình thế Đông Bình Vương rất khó xử khi phải đứng ở giữa.
Giữa lời hứa huynh đệ với Lăng Nhất Thiên, một bên lại bị dân chúng Đông thành phản đối, lại bị Tây Bình Vương liên tục gửi thư khích bác có, dụ dỗ có, hăm dọa có….
Hắn không biết phải chọn theo phe nào..
Tây Bình Vương bây giờ không chờ được nữa, tung đòn quyết định, dồn ép Đông Bình Vương vào bước đường cùng.
Hắn quyết định đóng cửa hàng hóa, không giao thương với Đông thành, không cung cấp lương thực cho Đông thành mãi cho tới khi Đông Bình Vương nghe theo lời hắn.
Ở Đông thành, dân chúng bình thường đã chẳng dư ăn, bây giờ còn bị Tây thành cô lập, dân chúng bây giờ chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt, ra sức hăm dọa, uy hiếp Đông Bình Vương qui hàng Tây Bình Vương…
Tuy nhiên, Đông Bình Vương vẫn quyết định cố thủ trong vương phủ, viết thư xin trợ giúp của Lăng Nhất Thiên, nhưng giữa đường đã bị Tây Bình Vương đoán được, cho người chặn thư.
Đông Bình Vương chờ viện trợ lâu như vậy vẫn chưa tới, thì bắt đầu tin vào lời của Tây Bình Vương rằng Lăng Nhất Thiên vô ơn, lấy ơn báo oán các thứ, trong khi ở Lăng Thiên Thành, Lăng Nhất Thiên vẫn đang ngày đêm chờ tin báo từ Đông thành, lúc hắn đang chuẩn bị viết thư khác cầu hòa với Tây Bình Vương thì….
Các sự việc đang đi đúng như Tây Bình Vương dự đoán..
Nhưng hắn tính không bằng Lí Quân Khuê tính….
======
- Hoàng thượng, không hay rồi, hoàng quí phi đã tự ý bỏ trốn rồi, dọn cả Ngọc Tâm cung chẳng còn gì cả…
Lăng Nhất Thiên nghe tin như sét đánh ngang tai.
Hóa ra Lí Quân Khuê nàng ta lại vô tâm như vậy.
Nghe tin giặc đến chân thì lo chạy trước.
Uổng công hắn đã tin lầm người…
- Nếu nàng ấy đã chạy rồi thì cứ để nàng ấy chạy, dù gì ta cũng không chắc có thể giữ được Lăng Thiên Thành hay không…
Lăng Nhất Thiên buồn bã nói.
Phải nói chuyện này khiến cho tâm trạng hắn giảm thêm mấy phần.
Nhưng hắn không ngờ được,