Đế lộ, trong hắc thổ.
Minh Thần đang thôi động thần lực, dùng luyện hóa chi lực rót vào Táng Đế Quan để luyện hóa Sở Cuồng Nhân và Hỗn Độn Đạo Chủ.
Nhưng lúc hắn ta cho rằng mình đã nắm chắc thắng lợi trong tay, trong Táng Đế Quan lại đột nhiên bộc phát ra một cỗ năng lượng giống như hủy thiên diệt địa.
Ngay sau đó, trên Táng Đế Quan xuất hiện vô số vết rách.
“Làm sao có thể! !”
Sắc mặt Minh Thần đại biến.
Ầm vang một tiếng, Táng Đế Quan hóa thành vô số mảnh vỡ, năng lượng dồi dào tiết ra, trực tiếp đánh bay Minh Thần ra ngoài.
Sau khi Táng Đế Quan bị phá nát, có hai đạo lưu quang lướt ra.
Chính là Sở Cuồng Nhân và Hỗn Độn Đạo Chủ.
Lúc này Hỗn Độn Đạo Chủ vẫn còn ngốc trệ, giống như đang đắm chìm trong một loại rung động nào đó, sững sờ nhìn Sở Cuồng Nhân, không thể tin được.
Hắn ta vừa nhìn thấy cái gì?
Cứu cực chi đạo!
Hơn nữa còn là cứu cực chi đạo của Vương! !
Hơn nữa, vừa rồi Sở Cuồng Nhân gọi hắn ta là lưu manh?
Từ xưa đến nay, chỉ Vương mới dám gọi hắn ta như vậy.
Đã xảy ra chuyện gì?
Sở Cuồng Nhân là… Vương? !
Trong lòng Hỗn Độn Đạo Chủ mộng bức.
Trạng thái của Minh Thần cũng gần giống hắn ta, là một trong những thần chỉ mạnh nhất, Bản Mệnh Thần Khí Táng Đế Quan của Minh Thần vô cùng cường đại, không thể phá vỡ, ngay cả Chư Thần chi chủ muốn phá hủy cũng không dễ dàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng bây giờ, bị Sở Cuồng Nhân làm hỏng! !
Ngắn ngủi mấy năm, làm sao hắn lại trưởng thành đến tình trạng này? !
“Đi! !”
Minh Thần không có chút do dự, xoay người bỏ chạy.
Thần thông không có tác dụng, Thần Khí cũng bị hủy, trước mặt Sở Cuồng Nhân, hắn ta hoàn toàn không có cách nào.
Lưu lại nữa, chờ đợi hắn ta chỉ có một con đường chết.
“Ngươi có thể trốn đi đâu?”
Sở Cuồng Nhân khẽ cười một tiếng, tiểu thế giới hóa thành xiềng xích lướt đi, tốc độ quá nhanh, trong chớp mắt đã trói buộc Minh Thần.
Niệm lực khẽ động, ngàn vạn linh khí ngưng tụ thành binh khí khóa chặt hắn ta.
“Nhất Niệm Khởi, Vạn Phong Tạo Binh Tai…”
Hỗn Độn Đạo Chủ ở một bên nhìn thấy Nhất Niệm Khởi của Sở Cuồng Nhân, không khỏi nỉ non nói, vẻ nghi hoặc trong mắt càng nặng hơn.
Đây không phải ảo diệu của Vương sao?
Oanh, oanh, oanh…
Binh khí như mưa, trong nháy mắt đã chém Đạo Chủ thành bã vụn.
Một viên thần cách, lơ lửng giữa không trung.
Sở Cuồng Nhân đưa tay chộp vào trong tay.
“Có viên thần cách này, linh hồn chi lực của ta lại có thể lại tăng trưởng một đoạn, nói không chừng còn có thể lần nữa ngưng tụ ra nhân hồn.
”
Sở Cuồng Nhân hài lòng cười một tiếng.
Tên Minh Thần này cũng thật đáng thương, gặp được Sở Cuồng Nhân, không nói chuyện năng lực bị khắc chế, liên tiếp hai lần đều bị Sở Cuồng Nhân luyện hóa thần cách.
Quả thực là một bảo bảo đáng thương.
Sở Cuồng Nhân lắc đầu, sau đó nhìn về phía Hỗn Độn Đạo Chủ vẫn còn ở trạng thái đờ đẫn sau lưng, “Được rồi, lấy lại tinh thần.
”
“Ngươi là ai?”
Hỗn Độn Đạo Chủ nghi ngờ hỏi.
“Ta là ai, vấn đề rất hay, ta là Sở Cuồng Nhân, cũng là Nhân Vương Thương, phải xem ngươi muốn gặp người nào hơn, lưu manh.
”
Sở Cuồng Nhân cười nhạt nói.
“Ngươi thật sự là Vương chuyển thế! !”
Hỗn Độn Đạo Chủ kích động nói.
Đây là lý giải hợp lý nhất mà hắn ta nghĩ ra.
Vương kinh diễm tuyệt luân như vậy, làm sao có thể tuỳ tiện chết chứ, hắn nhất định đã dùng bí pháp nào đó chuyển thế trọng tu.
Hắn chính là Sở Cuồng Nhân.
Nếu không, vì sao hắn ta vừa nhìn thấy Sở Cuồng Nhân đã có cảm giác quen thuộc, thậm chí không tiếc bỏ qua một thân tu vi, đúc thàn cứu cực đế nguyên cho đối phương, đây nhất định là cảm ứng từ sâu trong xương cốt đối với Vương!
Hỗn Độn Đạo Chủ càng nghĩ càng kích động.
Hắn ta nhìn Sở Cuồng Nhân, ánh mắt dần dần trở nên cuồng nhiệt.
Bịch một tiếng, hắn ta trực tiếp quỳ trên mặt đất, “Vương, hoan nghênh trở về, không ngờ lúc ta còn sống vẫn có thể gặp lại ngài.
”
Chuyển thế trọng tu?
Sở Cuồng Nhân sờ cằm, cái cớ này cũng không tệ.
Mình cũng không cần phải giải thích quá nhiều.
Ừm, quyết định như vậy đi.
Sở Cuồng Nhân theo ý của Hỗn Độn Đạo Chủ, chấp nhận chuyện mình chính là Thương chuyển thế, thản nhiên nói: “Đứng lên đi, bây giờ Nhân tộc còn rất nhiều chuyện chờ chúng ta đi làm, Nhân tộc vẫn cần ngươi.
”
“Vương, hiện tại tu vi của ta mất hết, sợ là không thể giúp ngài rồi.
” Hỗn Độn Đạo Chủ cười khổ một tiếng nói.
“Mặc dù tu vi không còn, nhưng cảm ngộ về đạo vẫn còn, Đạo Thể vẫn còn, chỉ cần tâm ngươi không phế, tu vi trở về là chuyện sớm hay muộn thôi.
” Sở Cuồng Nhân đứng chắp tay, từ tốn nói.
“Vương nói không sai.
”
Trong mắt Hỗn Độn Đạo Chủ lộ ra vẻ kiên định.
Hắn ta nhìn Sở Cuồng Nhân, trong mắt mang theo ước mơ, sùng bái.
Hắn ta càng thêm xác nhận Sở Cuồng Nhân chính là