“Lạnh quá.”
Tiểu hồ ly đứng bên cạnh Sở Cuồng Nhân rùng mình một cái.
“Ngươi một hồi kêu lạnh một hồi kêu nóng là làm sao hả?”
Sở Cuồng Nhân thầm nói.
Mà giờ khắc này, Sở Cuồng Nhân thi triển hàn khí của Tiên Thể, nhân dịp vị hư tiên kia bị hàn khí ảnh hưởng, thân thể khó có thể động đậy, bóng người lóe lên, đi tới trước mặt đối phương.
Sau đó, một đạo kiếm quang sáng chói bỗng nhiên bạo phát!
Trong nháy mắt kiếm quang xẹt qua cổ vị hư tiên kia, nương theo một đạo huyết tiễn phun trào, vị hư tiên này.
.
.
Chết!
Sau khi chém giết hư tiên, các cường giả của Thần Hỏa Minh Giáo người thì trốn, người thì chạy, không dám động thủ với Sở Cuồng Nhân nữa.
Không chỉ như thế, sau khi bọn họ phản ứng kịp lại, phát hiện vị thần tử Hỏa Thần Khiếu lệnh bọn họ tiến lên, sớm đã bỏ trốn mất dạng.
“Đây chính là thần tử đại nhân sao? Đi con mẹ nó thần tử.”
“Đáng chết, tên thần tử này chạy cũng quá nhanh, xem chúng ta thành pháo hôi, mình lại chạy trước.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tên quái vật này, cho dù là tiên chủng Vương giả, muốn giết hư tiên cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng hắn lại nhẹ nhõm làm được như vậy, này người tuyệt đối không phải tiên chủng Vương giả đơn giản, mau trốn.”
“Trong đám ngoại lai, lại có thiên kiêu như vậy? !”
Tất cả cường giả hoảng sợ chạy trốn.
Sở Cuồng Nhân cũng không đuổi theo giết, với hắn mà nói, giết chết những người này cũng không mang đến giá trị gì cho hắn, giết hay không cũng không sao.
Hắn đi đến trước mặt thi thể vị hư tiên kia, lấy Càn Khôn giới đi.
Sau đó, hắn thu liễm bản nguyên chi lực.
Tiểu hồ ly đi tới, ánh mắt như lấp lánh như ngôi sao nhỏ, vô cùng sùng bái nói: “Đại lão, ngươi quá lợi hại, hư tiên cũng có thể tùy tiện chém giết, có phải ngươi sắp thành tiên không?”
“Thành tiên.
.
.”
Trong mắt Sở Cuồng Nhân lộ ra một vệt dị sắc.
Trên thực tế, hắn muốn thành tiên, còn khó hơn đám tiên chủng khác, các tiên chủng khác có thể đi theo đạo tương ứng với bản nguyên của mình.
Nhưng hắn lại không có, hắn muốn tiếp tục đi đạo của mình, thì phải khai sáng ra một loại bản nguyên thuộc về mình.
Chuyện này, còn khó hơn thành tiên vô số lần.
Từ xưa đến nay, chưa từng nghe nói ai có thể tự sáng tạo ra bản nguyên.
“Sẽ.”
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Con đường có khó, cũng không thể dao động đạo tâm của hắn.
“Sẽ?”
Tiểu hồ ly ngoẹo đầu, có chút không hiểu.
Nàng hỏi là có phải Sở Cuồng Nhân sắp thành tiên rồi không, nhưng hắn lại trả lời là sẽ? Chuyện này giống như ông nói gà bà nói vịt a.
Nhưng nàng cũng không xoắn xuýt, kéo ống tay áo rộng lớn của Sở Cuồng Nhân, nói, “Đại lão, bây giờ chúng ta phải đi đâu?”
Khóe miệng Sở Cuồng Nhân hơi cong lên, “Sẽ có người tự đến tìm chúng ta.”
Quả nhiên.
Không lâu lắm, lão tổ Bạch gia đã dẫn người chủ động đến tìm hắn.
“Sở tiểu hữu, không ngờ thực lực của ngươi kinh người như thế, thật sự khiến người ta rất tán thưởng a.” Bạch gia lão tổ cười ha ha một tiếng nói.
“Hay cho Bạch gia các ngươi, hiện tại còn dám tìm tới cửa, các ngươi quá không biết xấu hổ.” Tiểu hồ ly nhìn thấy người của Bạch gia, tức đến sắc mặt đỏ lên, cắn chặt răng, tức giận trong mắt như muốn tràn ra.
Có điều dung mạo của nàng rất đáng yêu, cho dù hiện tại vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không thể tạo ra uy hiếp lớn cho người khác được.
Sở Cuồng Nhân đưa tay sờ đầu nàng, “An tĩnh.”
Tiểu hồ ly dần dần thu liễm, nhưng dáng vẻ vẫn rất tức giận, sau đó được Sở Cuồng Nhân vuốt ve, dần nheo lại mắt.
Tay đại lão thật ấm áp.
.
.
“Sở đạo hữu, đúng là hổ thẹn a.”
Lão tổ Bạch gia lộ ra vẻ xấu hổ, nói: “Thực lực của Bạch gia không thể so với Thần Hỏa Minh Giáo, bọn họ muốn đối phó ngươi, cho dù chúng ta muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được, hơn nữa bọn họ còn uy hiếp, nói nếu chúng ta giúp ngươi, sẽ tiêu diệt Bạch gia, vì an nguy của Bạch gia, ta thật sự không thể làm gì khác, vì vậy mới quyết định hạ sách này.”
Ông ta nói rất chân thành, ngữ khí xen lẫn áy náy và bất đắc dĩ.
Tiểu hồ ly nhìn dáng vẻ của ông ta, có chút kinh nghi bất định, chẳng lẽ Bạch gia thật sự không có cách nào giúp đỡ đại lão sao?
Dáng vẻ áy náy này, rất chân thật.
“A, diễn không tệ.”
Trong lòng Sở Cuồng Nhân cảm khái một tiếng, sau đó hắn thản nhiên nói: “Bạch gia có nỗi khổ tâm, đương nhiên ta rõ ràng, ngươi không cần áy náy.”
Nhanh thu hồi biểu diễn của ngươi đi.
Hắn nhìn mà sắp nổi da gà rồi.
“Sở đạo hữu có thể thông cảm cho chúng ta, đúng là quá tốt, Sở đạo hữu yên tâm, sau khi trở về, ta nhất định sẽ bù đắp cho ngươi, như vậy đi, vốn dĩ là bảy ba, giờ đổi thành tám hai đi, coi như biểu lộ