Thành Cổ Tước.
Trong phủ thành chủ, sắc mặt Cổ Tước thành chủ âm trầm như nước, bên dưới, là mấy tên tướng lĩnh từ Thiên Hỏa Động Thiên trở về.
Hắn ta đã biết tin tức thiếu thành chủ thành Cổ Tước bỏ mình.
“Bạch gia! !”
“Các ngươi đúng là muốn chết! !”
Sắc mặt thành Cổ Tước thành chủ vô cùng âm trầm.
Hắn ta đứng lên, khí tức hư tiên hoàn toàn bạo phát, bao phủ mảnh thiên địa này, “Tổng binh, ta muốn thân chinh Bạch gia! !”
Nghe hắn ta nói vậy, mấy vị tướng quân bên dưới gật đầu, “Vâng!”
Nhưng bỗng nhiên, một đạo bạch quang bay lượn đến.
Đạo bạch quang kia, lại là một con hạc giấy.
Cổ Tước thành chủ cau mày, “Hạc giấy này.
.
.
Là truyền tin chi pháp của Bạch gia, chuyện tới bây giờ, bọn họ còn muốn nói cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ta mở hạc giấy ra.
Mấy hàng chữ nhỏ xuất hiện trước mặt.
“Há, lão tổ Bạch gia nói ta tạm thời bớt giận, hắn sẽ cho ta một công đạo, hắn muốn.
.
.
Giết Sở Cuồng Nhân? !”
“Đồng thời sau đó, sẽ dâng lên tiên đan nhận lỗi?”
Cổ Tước thành chủ nhìn chữ trên hạc giấy, lộ ra vẻ do dự.
Bên cạnh mấy vị tướng quân hai mặt nhìn nhau.
“Thành chủ, vậy còn xuất binh không?”
“Phái người mật thiết chú ý động tĩnh của Bạch phủ trước.”
Cổ Tước thành chủ nói.
“Được.”
“Lão tổ Bạch gia, mặc kệ ngươi muốn chơi trò xiếc gì, giết con trai ta, chuyện này ta tuyệt sẽ không bỏ qua.”
.
.
Bảy ngày sau.
Lão tổ Bạch gia dẫn Sở Cuồng Nhân trở về Bạch gia.
Vừa bước vào Bạch gia, Sở Cuồng Nhân đã cảm giác được một cỗ khí tức kỳ lạ tràn ngập ở bốn phía, khóe miệng của hắn cong lên, thản nhiên nói với tiểu hồ ly bên cạnh: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, phải ở bên cạnh ta, không được đi lung tung.”
Tiểu hồ ly gật đầu.
Rất nhanh, mấy người đi vào nội đường Bạch gia.
Nội đường, ngoại trừ lão tổ Bạch gia và Bạch Dạ Nguyệt, cũng chỉ có một hai vị trưởng lão đức cao vọng trọng của Bạch gia, không có người khác.
“Sở đạo hữu, hiện tại ngươi có thể lấy những thứ đã đoạt được trong Thiên Hỏa Động Thiên ra phân chia chưa?”
Lão tổ Bạch gia khẽ cười nói.
“Tại đây?”
“Đúng, ngươi yên tâm đi, cứ dựa theo lời trước đó, ngươi tám ta hai, tuyệt đối không lấy nhiều hơn.” Lão tổ Bạch gia nói.
“A, ta không phải lo lắng cái này, chỉ là tiền tài động nhân tâm, nhiều người tập hợp ở đây như vậy, nếu ta lấy ra, có một số người khống chế không nổi bản thân, động thủ đoạt thì phải làm sao?”
Lời này khiến hai vị trưởng lão của Bạch gia rất không vui.
Một người trong đó nói: “Sở đạo hữu, lời này của ngươi là nói chúng ta khống chế không nổi bản thân sao? Ngươi không khỏi quá coi thường chúng ta đi.”
“Các ngươi có thể khống chế được, vậy bọn họ thì sao?”
Sở Cuồng Nhân nhìn hư không sau lưng, thản nhiên nói: “Bao quát các ngươi, hiện tại trong nội đường có bảy mươi hai vị Đạo Chủ Bạch gia, tất cả đều chịu được, không xuất thủ cướp đoạt chứ? !”
Nghe hắn nói vậy, trong nháy mắt sắc mặt đám người thay đổi.
Nhất là lão tổ Bạch gia, “Động thủ!”
Lão tổ Bạch gia ra lệnh một tiếng, trong nháy mắt mấy người lập tức lùi lại, chỉ thấy có vô số đạo văn lưu chuyển, hóa thành một tấm lưới lớn dày đặc, bao bọc Sở Cuồng Nhân và tiểu hồ ly ở trong đó.
“Không ngờ lại bị phát hiện.”
“Lực cảm giác của người này, không thể coi thường.”
“May mắn đã thành công bắt được hắn rồi.”
Hai tên trưởng lão của Bạch gia thở dài một hơi nói.
Sở Cuồng Nhân đánh giá tấm lưới tràn đầy đạo văn màu vàng kim xung quanh, không khỏi cười nói: “Há, Đạo khí chuyên dùng để trói buộc người sao, còn là một kiện Thiên Đạo khí đỉnh phong nữa, thứ này, đúng là hiếm thấy.”
“Hừ, Sở Cuồng Nhân, đến bây giờ, ngươi đã bị chúng ta phong tỏa, ta nhìn ngươi có thể làm sao?” Bạch Dạ Nguyệt cười lạnh một tiếng.
“Phong tỏa? Chỉ bằng đạo khí này?”
“Sở Cuồng Nhân, đừng làm ra vẻ nữa, Thiên La Kim Ti Võng này là Thiên Đạo khí đứng đầu, cho dù hư tiên bị nhốt ở bên trong cũng không thể trốn thoát, mặc dù chiến lực của ngươi mạnh, nhưng cũng không thể trốn thoát dễ dàng đâu.”
Bạch Dạ Nguyệt cười lạnh nói: “Sở Cuồng Nhân, hiện tại ta có thể cho ngươi một cơ hội, quỳ xuống cầu xin tha thứ, có lẽ chúng ta có thể tha cho ngươi không chết.”
Những ngày này, bọn họ bị Sở Cuồng Nhân áp chế quá oan uổng.
Đánh không lại, mắng chửi cũng không được.
Thái độ của đối phương cuồng ngạo gần như không đặt người nào vào trong mắt, càng khiến bọn họ vô cùng tức giận, nhưng bọn họ chỉ có thể tươi cười nhận lấy, sợ bại lộ mục đích của mình, đả thảo kinh xà, để Sở Cuồng Nhân có phòng bị.
Hiện tại, nhìn thấy Sở Cuồng Nhân bị vây khốn, đám người Bạch Dạ Nguyệt đã không kịp chờ đợi muốn nhìn dáng vẻ ăn quả đắng của Sở Cuồng Nhân.
“Không sai, Sở Cuồng Nhân, nhanh quỳ xuống cầu xin chúng ta